Chương 36

Đây là lần đầu tiên Vân Thư thấy mình được lên TV, hai gò má núng nính đỏ ửng, xấu hổ trốn sau lưng Vân Quyển nhưng vẫn cố nhìn trộm.

Vân Sở Mạn cố tình trêu đùa cô bé: “Tiểu Thư, Tiểu Thư, mau nhìn xem con đáng yêu quá !”

Vân Quyển nghiêm trang gật đầu: “Em gái con rất đáng yêu!”

Nghe vậy, mặt Vân Thư càng đỏ hơn.

Cô bé rụt vai nhỏ lại cười khúc khích, ngón tay nhỏ mũm mĩm sờ lên vết đỏ trên mũi, trông cũng thấy đẹp.

Bản biên tập dẫn đến hồi kết, sau đó tổ chương trình xuất hiện trước mặt sáu nhóm khách mời, phát cho mọi người một cái thẻ rồi nhìn về phía ống kính livestream nói: “Trước tiên, mời các vị khách mời chọn bạn đồng hành tập tiếp theo bằng vào cảm giác, những khách mời cùng lựa chọn giống nhau sẽ tự động ghép thành một nhóm, khách mời còn lại sẽ rút thăm phân nhóm.”

Người đưa thẻ cho cả nhà Vân Sở Mạn phân ra là đạo diễn vẫn luôn đi theo bọn họ, một cô gái nhỏ trông gầy nhom, tên là Tiểu Khê.

Vân Quyển, Vân Thư nghe cô ấy nói xong, hai mắt sáng lên, hiển nhiên đã nghĩ xong muốn chọn ai.

Tiểu Khê thấy thế vội nói: “Chuyện này là bí mật, cho nên Tiểu Quyển, Tiểu Thư đừng nói to nhé.”

Hai đứa nhỏ đồng thời che miệng, mở to mắt nhìn, sau đó đi đến bên cạnh Vân Sở Mạn, nhón chân nói nhỏ vào tai cô, mỗi đứa một bên đồng thanh nói.

Vân Sở Mạn vừa nghe vừa gật đầu, cũng có ý kiến giống với hai đứa, cười nói: “Mẹ cũng nghĩ chọn nhóm đó đấy, chúng ta thật là có thần giao cách cảm!”

Vân Quyển, Vân Thư tự hào lắc lắc cái đầu nhỏ, vui vẻ đập tay với cô.

Tổ chương trình thu lại tất cả câu trả lời về, tập livestream đầu tiên đã kết thúc, các nhân viên ngoài cửa ùa vào bắt đầu thu dọn camera.

Vân Sở Mạn cũng giúp đỡ thu dọn.

Vân Quyển, Vân Thư thấy thế cũng muốn làm giúp nhưng bị Vân Sở Mạn ấn ngồi xuống ghế sofa, cô còn dúi cho hai đứa rất nhiều đồ ăn vặt.

Hai đứa nhỏ chẳng có tâm trạng ăn uống, lại lần nữa hoảng sợ, mắt nhìn chăm chú Vân Sở Mạn đang bận rộn.

“Anh ơi...”

Lông mày nhỏ của Vân Thư nhíu lại lo lắng, đuôi mắt vốn đã rũ lại càng rũ hơn, trông như một chú mèo nhỏ đáng thương.

Vân Quyển cau mày nhỏ, không lên tiếng, rõ ràng rất lo lắng.

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Vân Sở Mạn để trên sofa đổ chuông, hai đứa nhỏ sợ tới mức run lên.

Chúng nhìn nhau, thấy ảnh đại diện quen thuộc, hai gương mặt nhỏ lập tức tái nhợt.

“Là bà ngoại!”

Vân Thư hoảng loạn nói: “ Mỗi lần mẹ nói chuyện điện thoại với bà ngoại xong đều rất buồn, anh ơi, chúng ta phải làm sao đây?”

Vốn sau khi không có camera, mẹ có thể sẽ lại khó gần hơn trước, nếu lại nghe điện thoại của bà ngoại nữa... cô bé gần như sắp khóc.

Vân Quyển cầm tay của cô bé: “Tiểu Thư bình tĩnh đã.”

Cảm nhận được nhiệt độ từ tay anh trai, Vân Thư hít thở sâu vài lần, cô bé lén liếc nhìn về phía sau, nhỏ giọng nói: “Anh ơi... hình như mẹ không nghe thấy.”

“Ừ.” Vân Quyển cũng nhanh chóng liếc nhìn.

Lúc này, Vân Sở Mạn đang ở trong nhà vệ sinh nghe Tiểu Khê than phiền về góc máy camera xấu quá!

Hai đứa trẻ nhìn nhau, đồng thời đưa tay ấn vào nút đỏ trên điện thoại, chuông lập tức ngừng lại.

“Vậy là được rồi.” Vân Quyển bình tĩnh nói.

Vân Thư thấp thỏm lo lắng nhíu mày, không biết liệu có ổn không.

Vân Sở Mạn vẫn chưa nhận ra sự bất thường của hai đứa nhỏ.

Tiểu Khê đang phấn khích chia sẻ với cô về hot search trên mạng: “Mạn Mạn, cô và Tiểu Quyển, Tiểu Thư nổi tiếng rồi!”

Cô ấy đưa máy đến.

Vân Sở Mạn thò đầu vào thấy từ khóa《Chuyện Nhà Mình》đang chiếm năm, sáu cái hot search, trong đó có hai từ khóa liên quan đến ba mẹ con cô, theo thứ tự là # dạy mẹ cách dừng máu mũi # và # đứa trẻ được mặt trời và gió yêu thích#.

Cô nhíu mày, trước tiên vào phần bình luận xem mọi người có nói gì về vết đỏ trên mặt Vân Thư.