[Hu hu hu, dì có thể giúp hai đứa nhéo... À không, là rửa mặt!]
[Góc camera này thật sự quá lãng phí giá trị nhan sắc của hai đứa con yêu nhà tôi.]
[Nhưng hình ảnh được quay lại vẫn đáng yêu như cũ!]
Khi Vân Sở Mạn trở về thì vừa vặn bắt gặp cảnh tượng này, cười ra tiếng.
Hai đứa trẻ con dồn dập rửa mặt quá nhiều, trên mặt toàn là bọt, chỉ có thể nhắm mắt xoa cho đối phương, trong tình huống này lại khó tránh khỏi việc lỡ tay đả thương nhau.
Thế là hai người lúc mới bắt đầu còn thân thiết, động tác trên tay dần dần trở nên cáu kỉnh.
Nghe được tiếng bước chân của cô, Vân Quyển Vân Thư đồng thời dừng động tác trên tay, dựa vào cảm giác mà ngửa cái đầu nhỏ lên, nhắm mắt lại bắt đầu kiện cáo.
“Mẹ, em gái chọc vào lỗ mũi của con!”
“Anh trai cũng chọc vào miệng con!”
Vân Sở Mạn ỷ vào việc hai đứa trẻ không nhìn thấy, ôm bụng cười đến mức không ổn, cũng quá đáng yêu rồi!
“Sao mà rửa mặt cũng cuống lên thế?”
Cô vừa nói vừa dùng nước ấm rửa sạch bọt trên mặt hai đứa trẻ, gương mặt nhìn non nớt như trứng gà vậy, không nhịn được mà bóp một cái.
Vân Quyển hơi thẹn thùng, cố ý nói sang chuyện khác: “Mẹ, vừa rồi là ai gõ cửa vậy?”
“Đã rất muộn rồi.” Vân Thư chớp chớp mắt.
“Chị gái của tổ chương trình.”
Vân Sở Mạn dìu hai đứa trẻ nhảy xuống khỏi ghế đẩu, sau đó ấn chút sữa rửa mặt, vừa rửa vừa nói: “Đến giao nhiệm vụ cho chúng ta.”
“Nhiệm vụ ạ?”
Vân Quyển Vân Thư cất ghế đẩu đi, ghé vào cạnh cửa, tò mò hỏi.
Vân Sở Mạn “Ừ” một tiếng: “Họ đang làm bản cắt ghép biên tập của phần giới thiệu rồi, buổi sáng ngày mai sẽ chiếu, tổ chương trình hy vọng đến lúc đó chúng ta sẽ cùng quan sát, dùng phản ứng livestream làm phần cuối tập này của chương trình.”
Hai đứa trẻ lập tức bắt được trọng điểm, ngày mai kết thúc rồi?
Hai đứa trẻ nhìn Vân Sở Mạn đang lau bọt, lo lắng không muốn nghĩ đến, mẹ cũng sẽ biến trở về sao?
Vân Sở Mạn rửa mặt xong thì phát hiện hai đứa trẻ càng dính người hơn, một trái một phải lôi kéo tay cô, nói cái gì cũng không buông ra.
Vân Thư dùng gò má cọ lên mu bàn tay của cô như mèo con, làm nũng nói: “Mẹ, tối nay chúng ta còn ngủ chung không?”
Hai cánh tay của Vân Quyển nắm chặt lấy tay cô, nhíu lông mày nghiêm túc nói: “Đêm qua mẹ chiếm giường của con, cho nên vì công bằng, con, hôm nay con cũng muốn chiếm giường của mẹ.”
Cậu bé nói xong thì gò má đã bắt đầu đỏ lên.
Nhưng vẫn nỗ lực lôi kéo Vân Sở Mạn đi đến phòng ngủ của cô cùng với Vân Thư.
Mặc dù Vân Sở Mạn bối rối với biểu hiện của hai đứa trẻ nhưng vẫn vô cùng nguyện ý ở cùng với chúng.
Vừa rồi khi rửa mặt cô còn đang nghĩ, tối nay phải lấy cớ gì mới có thể ở chung một chỗ với hai đứa trẻ đây, không ngờ rằng chúng lại tự động dâng tới cửa!
Cô vui tươi hớn hở gật đầu: “Tất nhiên tất nhiên! Ngày mai chúng ta lại đi chiếm giường của Tiểu Thư!”
Vân Quyển Vân Thư thấy cô không từ chối, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa trẻ luyến tiếc người mẹ dịu dàng biết cười, cho nên đặc biệt trân quý thời gian trước khi chương trình kết thúc, cho dù chúng cảm thấy mình đã lớn rồi, còn làm nũng ngủ chung với mẹ là một việc rất mất mặt.
Một nhà ba người lại chen chúc trên giường nhỏ mà ngủ một đêm.
Tầm mười giờ sáng hôm sau, Vân Sở Mạn dẫn Vân Quyển Vân Thư đến trông chừng trước TV, chờ bản cắt ghép biên tập của phần giới thiệu《Chuyện Nhà Mình》lên sóng.
Trước đó tổ chương trình đã nói với cô, độ dài của phần giới thiệu này tương đối ngắn, tổng cộng một giờ, mỗi nhóm khách mời trong sáu tổ sẽ xuất hiện gần mười phút.
Cô sợ hai đứa nhỏ đói trong lúc xem TV, cầm theo không ít đồ ăn vặt, đặt trên bàn trà.
Vân Sở Mạn vẫn rất khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu lên TV.
Khi ánh mắt liếc về phía hai đứa nhỏ, cô sững sờ một chút, quay đầu đầy mạnh mẽ, đợi đến khi thấy rõ thì mới thở phào nhẹ nhõm.