Chương 27

Thần kinh của Vân Quyển và Vân Thư lại tiếp tục bị kí©h thí©ɧ. Khi tàu lượn siêu tốc lao xuống từ độ cao hai mét, chúng đều không nhịn được mà la hét chói tai.

Vân Sở Mạn cũng rất phấn khích. Cô cuộn đôi chân dài của mình trên chiếc ghế nhỏ, sau đó giơ tay lên vừa cười vừa hét lớn.

Mãi cho đến khi kết thúc một vòng, cả ba người đều thấy chưa thoả mãn.

“Tiểu Quyển, Tiểu Thư, mẹ con mình chơi lại lần nữa đi!” Vân Sở Mạn hào hứng đề nghị.

Vân Quyển và Vân Thư liếc mắt nhìn nhau, sau đó chần chừ gật đầu.

Không biết vì sao mà chúng vẫn luôn có linh cảm xấu.

Thực tế đúng là như vậy, cũng giống trò chơi đu quay ngựa, Vân Sở Mạn đã kéo hai đứa trẻ chơi tàu lượn siêu tốc phiên bản dành cho trẻ em tận tám lần. Từ lần thứ ba trở đi, hai đứa trẻ cũng đã quen hơn, thậm chí trên mặt còn không có biểu cảm gì, chỉ có một mình Vân Sở Mạn vẫn đang thích thú với trò ít kí©h thí©ɧ này.

Mọi người ở phòng livestream đều chết lặng nhưng sau đó đã nhanh chóng tràn ngập tiếng cười, tỷ lệ người xem cũng không ngừng tăng lên.

[Haha buồn cười chết mất, không ngờ người vui vẻ nhất lại là Vân Sở Mạn!]

[Tôi vội vã chạy từ phòng bên cạnh sang đây, rốt cuộc cũng biết cách đối phó với đứa cháu trai vừa phá hỏng buổi hẹn hò của tôi rồi!]

Thấy đã gần tới sáu giờ, cuối cùng Vân Sở Mạn cũng nhớ tới nhiệm vụ đến đây của mình.

“Tiểu Quyển, Tiểu Thư, mẹ con mình chơi tiếp trò kia đi!”

Sau khi kết thúc lần chơi thứ ba của trò xe đυ.ng, cô chỉ vào vòng đu quay đứng cao chọc trời ở phía xa xa.

Vân Quyển và Vân Thư cùng nhìn qua đó, sau đó miệng biến thành hình chữ “O”.

Hàng lông mi dài của Vân Quyển khẽ run lên, hiển nhiên cậu bé đang thấy hơi sợ hãi. Cậu bé lật tay nắm lấy tay của Vân Thư rồi nói với vẻ mặt căng thẳng: “Tiểu Thư đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Vân Thư quay đầu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính hết vào mặt, khiến cô bé có cảm giác an toàn.

Cô bé ngây thơ vừa cười vừa nói: “Em không sợ đâu! Em cảm thấy chơi sẽ rất vui đấy!”

Vân Quyển mở to mắt khó tin.

Vân Sở Mạn cười nói: “Tiểu Thư dũng cảm quá.”

Sau đó cô lại cố tình nói: “Lẽ nào Tiểu Quyển thấy sợ à?”

Sắc mặt của Vân Quyển cứng đờ, cậu bé gãi đầu, nói lắp bắp: “Con, con là đàn ông, con không thèm sợ!”

Vân Sở Mạn nhịn cười, dắt tay hai đứa trẻ rồi nói: “Yên tâm đi, có mẹ ở đây với các con mà, đừng sợ.”

Vân Thư dạ một tiếng dứt khoát, cọ má của mình vào mu bàn tay của Vân Sở Mạn.

Vân Quyển lén nhìn cô một cái, cơ thể nhỏ bé cũng dần dần thả lỏng, nở nụ cười.

Số lượng người mà vòng đu quay đứng có thể chứa có hạn nên cả ekip không thể lên cùng một lượt được.

Vân Sở Mạn muốn có một chiếc máy quay để tự quay nhưng ekip không đồng ý.

“Người quay phim không thể lên cùng được sao? Nếu để cô tự quay thì có thể sẽ không tìm được góc phù hợp.”

Đạo diễn đi cùng đã nói khéo, thật ra bà ấy muốn nói rằng kỹ thuật của cô quá kém làm lãng phí sự xinh đẹp, quay rất xấu.

Vân Sở Mạn suy nghĩ một chút: “Được, vậy đành làm phiền anh quay phim rồi.”

Ông anh quay phim lập tức xua tay, cười cười.

Vì vậy, gia đình ba người cùng với một người quay phim đã lên vòng đu quay đứng vào khoảng sáu giờ hai mươi phút.

Quái vật khổng lồ bắt đầu chuyển động.

Vân Quyển và Vân Thư căng thẳng ngồi trên ghế, nắm chặt tay của đối phương, không dám cử động.

Vân Sở Mạn thì thoải mái hơn nhiều, cô tựa đầu vào cửa sổ nhìn khung cảnh dưới chân mình ngày càng nhỏ đi. Cô phấn khích nói: “Tiểu Quyển, Tiểu Thư, các con nhìn này, đu quay ngựa gỗ đã biến thành con kiến nhỏ rồi!”

Cuối cùng hai đứa trẻ cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn, chúng từ từ quỳ trên ghế, ngập ngừng nhìn xuống dưới qua cửa sổ. Nhưng độ cao chóng mặt khiến sắc mặt cả hai đều tái mét.