Sáng hôm nay Cố Viễn đã làm chuyện đó với Tần Hi một lần, tưởng rằng hôm nay sẽ không có phản ứng gì nữa, nhưng không ngờ khi nhìn thấy bức ảnh này ấy vậy mà côn ŧᏂịŧ của anh bắt đầu dựng đứng lên.
"Cô ấy gửi nó cho cô?"
Tần Hi: "Tôi đã gửi chồng cô ấy ảnh của tôi, nên chồng cô ấy đã gửi lại cho tôi ảnh của cô ấy. Phỏng chừng hai người họ cũng vừa làm xong, chúng tôi đều chia sẻ niềm vui với nhau, thích không?"
Cố Viễn không nói lời nào, anh còn tưởng rằng chính người phụ nữ kia gửi nó, nhưng xem ra cô ấy ngoan ngoãn như vậy, sao có thể gửi cái này.
Nhìn vào bức ảnh, người phụ nữ kia và chồng của cô ấy bộ dáng dường như không có tình cảm với nhau, hiện tại lại làʍ t̠ìиɦ với nhau đến cao trào.
Cố Viễn không thể nói rõ được cảm giác hiện tại của mình là gì, cảm giác hình như có chút ghen.
...
Mấy ngày sau Cảnh Lê không tìm tới Tần Hi, chủ yếu là vì hai người họ đều không liên lạc với đối phương, có thể là đang bận, nếu không bận, hai người họ thường xuyên ra ngoài uống trà chiều với nhau, cả hai đều là bà chủ lớn, không có gì để làm.
Hiển nhiên có cả đống thời gian tản bộ và ăn uống.
Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của Diệp Quân và cô, trí nhớ của Diệp Quân rất tốt. Anh đều nhớ tất cả những ngày kỉ niệm kể từ khi hai người ở bên nhau.
Sáng sớm Diệp Quân đã đặt chỗ ở nhà hàng, nói sau khi tan làm sẽ đưa cô đi ăn tối.
Cảnh Lê cũng nhớ rõ hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai người họ nên cô ăn mặc rất đặc biệt.
Cô cố ra vẻ phấn khích, nhưng có lẽ vì tình cảm phai nhạt nên làm thế nào cũng không thể phấn khích được, nhưng dù sao cũng là kỷ niệm ngày cưới nên vẫn phải ăn mừng.
Sau khi tan tầm, Diệp Quân quay trở về đón cô, hai người cùng đến nhà hàng, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại gặp được Tần Hi và Cố Viễn ở đây.
Diệp Quân và Cảnh Lê cũng nhìn thấy họ, thật trùng hợp đôi bên vào trong cửa nhà hàng lại tình cờ gặp nhau.
Tần Hi cũng cảm thấy là trùng hợp, không hẹn gặp trước lại có thể gặp được nhau ở đây, không gọi là duyên phận thì gọi là cái gì? Cô tươi cười nói: “Hai người cũng tới đây ăn à.”
Cảnh Lê liếc nhìn Cố Viễn, vẻ mặt của anh có chút lưu manh, nghĩ đến chuyện lúc trước, mặt cô liền đỏ lên.
Cô khoác cánh tay Diệp Quân, gật đầu nói: "Hôm nay là ngày kỉ niệm của hai bọn mình, cho nên mình mới đến đây."
Tần Hi cũng nắm tay Cố Viễn: "Thật khéo quá. Hôm nay là sinh nhật của chồng mình, nên mình đặt khách sạn này để tổ chức sinh nhật cho anh ấy. Không ngờ lại có duyên phận như vậy, sao chúng ta không cùng nhau ăn cơm đi?"
Cảnh Lê cũng không tiện từ chối, dù sao cùng nhau ăn cơm cũng không sao cả.
Nhưng có thể vì chuyện mấy ngày trước, nhìn đối phương cảm thấy xấu hổ, nhưng xem ra cô là người duy nhất xấu hổ, mọi người đều khá cởi mở đối với chuyện này.
Tính cách cô có chút rụt rè, cho nên không dám nhìn Cố Viễn.
Điều cô không để ý là đôi mắt của Cố Viễn cứ nhìn chằm chằm vào cô, kể từ khi anh nhìn thấy cô vừa rồi.
Mọi người gặp nhau ở cửa liền đi thẳng vào trong, yêu cầu một phòng riêng rộng có bàn xoay, đây là một nhà hàng vịt quay.
Tính cách Tần Hi rất phóng túng, từ lâu đã quên chuyện trước đây, lúc ngồi xuống liền ngồi vào bên cạnh Diệp Quân.
Ngồi ở vị trí này khá là khó xử, bởi vì ngồi cạnh anh nên muốn làm cái gì cũng đều dễ dàng.
Hôm nay Tần Hi mặc một chiếc váy chữ T siêu ngắn bằng lụa đen, đi giày cao gót, Diệp Quân ngồi bên cạnh thấy như vậy bộ dáng câu nệ cứng đơ người, Tần Hi còn dùng giày cao gót trêu chọc anh.
Như thế này thật kí©h thí©ɧ, dù sao bạn thân cũng không thấy đâu.
Tần Hi thấy anh cau mày, rõ ràng có phản ứng, nhưng bộ dáng lại không muốn thừa nhận, vì vậy cô cởi giày cao gót, trực tiếp vén bộ váy màu đen tơ tằm lên.
Diệp Quân bị trêu chọc mặt cau có lại, bộ dáng của người phụ nữ này càng ngày càng táo bạo. Anh đành bất lực.
Trái lại Cảnh Lê đang chuyên tâm gọi đồ ăn, không để ý đến cử chỉ mờ ám này, không biết họ thích ăn gì nên gọi những món đặc sắc nhất, bốn người đã ăn khá nhiều. Cảnh Lê nói mình cần đi toilet.
Cố Viễn thấy tiểu bạch thỏ rời đi, liền lấy cớ đi ra ngoài hút một điếu thuốc.
Hai người đi ra ngoài, trong phòng riêng chỉ còn lại có Diệp Quân và Tần Hi.
Diệp Quân thấy vợ đã đi ra ngoài, lúc này mới bắt lấy chân Tần Hi, hỏi cô: "Tần Hi, cô làm gì vậy?"
Tần Hi: "Giáo sư Diệp, em còn tưởng anh là khúc gỗ không có phản ứng chứ, không ngờ anh cũng có cảm giác à? Sao lại lo lắng như vậy? Anh sợ vợ anh biết sao? Vợ anh cũng không phải không biết hai chúng ta đang làm chuyện gì, vợ anh đã đồng ý từ trước rồi. Để tôi xem anh đã cứng lên chưa. "
Nói xong cô trực tiếp đưa tay vào đũng quần anh mà ấn xuống, ở chính giữa đã cương cứng từ lâu.
"Thật cứng nha. Giáo sư Diệp không nhịn được. Bị tôi chạm vào liền cứng lại."
Diệp Quân nhìn hồ li tinh trước mặt, người phụ nữ này một khi động dục liền giống như muốn hút máu người. Anh liền nói: “Da^ʍ phụ.”
Tần Hi bất mãn, "Về sau anh có thể gọi em là tiểu dâʍ đãиɠ, hoặc là hồ ly tinh đều được, miễn là có kí©h thí©ɧ."
...
Cảnh Lê chỉ cảm thấy bầu không khí vừa rồi có chút xấu hổ, nên đi ra ngoài để hóng gió, không phải vì muốn đi vệ sinh, cô đi vào nhà vệ sinh nữ, muốn trang điểm rồi đi ra ngoài, phát hiện Cố Viễn theo cô đi vào, anh đóng cửa nhà vệ sinh nữ.
Cô hoảng sợ.
Cố Viễn từ phía sau sờ mông cô, "Sao, em không nhận ra tôi nữa à?"
Cảnh Lê sợ hãi, muốn đẩy anh ra, nhưng bị anh giữ chặt mông không chịu buông ra: "Anh làm gì vậy..."
Cố Viễn vuốt ve mông cô nói: “Tôi nhớ em, từ khi đυ.ng vào em đêm hôm đó, đến nằm mơ cũng đều mơ thấy em, mơ thấy em bị tôi làʍ t̠ìиɦ lên cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ phun vào côn ŧᏂịŧ của tôi, còn muốn làm nữa. Cảm giác như muốn chết đi sống lại khi cắm côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong của em.”
Lần trước khi nhận được ảnh tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra trong tiểu huyệt của cô, gần đây mỗi ngày anh đều xem, mỗi ngày đều nghĩ muốn làʍ t̠ìиɦ với cô.
Cảnh Lê không chịu nổi muốn đẩy anh ra, kết quả bị anh xé nát qυầи ɭóŧ của cô.
...