Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đọc Tâm Phát Hiện Người Chồng Bây Giờ Đổi Người Rồi

Chương 9: Mùi pheromone

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cậu ra ngoài đi, chúng ta rời khỏi đây!"

Phó Thăng Đình đưa tay ra với Dung Giản. Dung Giản do dự một chút, rồi ngoan ngoãn nắm lấy tay anh và bò ra ngoài từ trong l*иg.

Cậu không hỏi Phó Thăng Đình muốn đi đâu, bởi vì cậu không quan tâm.

Hơn nữa, cho dù Phó Thăng Đình có muốn lên núi đao xuống biển lửa, cậu cũng không có quyền lên tiếng.

Nhìn Phó Thăng Đình điều khiển xe lăn đi đến thang máy, Dung Giản ở phía sau lại nghe thấy tiếng lòng của Phó Thăng Đình.

[Đi đến nhà nào cũng chẳng sạch sẽ gì! Phó Sinh Đình, mày đúng là đồ rác rưởi!]

Phó Sinh Đình lại tự chửi mình nữa hả?

Thế nhưng Dung Giản hoàn toàn không đồng ý với câu nói này.

Bởi vì trong lòng cậu, Phó Sinh Đình không chỉ là rác rưởi, mà còn là một súc sinh.

Cậu nhớ lại lúc vừa tiếp xúc với Phó Thăng Đình, dường như đã tìm thấy công tắc để nghe được tiếng lòng của Phó Thăng Đình.

Đồng thời không loại trừ khả năng sau khi mở công tắc, vẫn có thời hạn hiệu lực.

Trong lúc Dung Giản đang suy nghĩ, Phó Thăng Đình đã nghĩ xong muốn đi đâu.

Anh bảo Dung Giản giúp thu dọn hành lý, còn mình thì gọi điện thoại.

Phó Thăng Đình gọi cho cha mẹ mình. Do nguyên chủ thường xuyên bị cha mẹ phê bình lải nhải, nên mối quan hệ giữa bọn họ không tốt.

Thậm chí nguyên chủ không muốn về nhà thăm cha mẹ vào dịp lễ tết, thực sự không giống con ruột chút nào.

Nhưng bây giờ khác rồi, cha mẹ ở thế giới này là cha mẹ ruột của anh.

Trong thời gian anh nằm viện, mặc dù cha mẹ rất đau lòng vì nguyên chủ, nhưng bọn họ vẫn chăm sóc chu đáo.

Phó Thăng Đình suy nghĩ một lúc, cảm thấy đây là thời điểm thích hợp nhất để dẫn Dung Giản về nhà ở.

Trong ký ức của nguyên chủ, cha mẹ gã không hẳn là thích Dung Giản, nhưng dù sao cậu cũng là con dâu hợp pháp, thái độ của bọn họ vẫn có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, nguyên chủ sẽ kiềm chế hơn ở nhà cha mẹ, và trong nhà cũng sẽ không có những thứ lộn xộn, Dung Giản cũng có thể thoải mái một chút.

Sau khi Dung Giản thu dọn đồ đạc xong, Phó Thăng Đình nhờ tài xế đưa họ về nhà.

Khi cha mẹ Phó Thăng Đình nghe nói con trai và con dâu sẽ về nhà ở, bọn họ lập tức bảo người giúp việc chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, ở trong sân chờ hai người về.

Dung Giản không biết Phó Thăng Đình bị trúng gió gì mà đột nhiên muốn về nhà ở.

Cậu nhớ trước đây Phó Sinh Đình rất không muốn về nhà, không chỉ phàn nàn về việc thiếu tự do mà còn nói rằng cả nhà đều chống đối mình, không ai hiểu gã.

Dung Giản nghĩ đến những điều này rồi nhìn vẻ mặt hăng hái về nhà của Phó Sinh Đình, trong lòng đã có đáp án.

Bởi vì Phó Sinh Đình bị tàn tật nên trong thời gian tới có lẽ không thể xử lý công việc của công ty được.

Đối với quyền thừa kế và quyền kiểm soát công ty, Phó Sinh Đình coi trọng hơn cả mạng sống.

Đây chính là vốn liếng để gã tàn bạo vô nhân đạo.

Việc về nhà vào lúc này, rất có thể là muốn bán thảm, hy vọng ông Phó sẽ không giao công ty cho người khác.

Dung Giản đã hạ quyết tâm trong lòng, nhất định không để Phó Sinh Đình được như mong muốn.

Đường về nhà hơi dài, thêm vào đó quãng đường khá xa, Dung Giản vô tình ngủ thϊếp đi trên xe, đầu của cậu nhẹ nhàng gõ vào cửa xe mà không hề hay biết.

Phó Thăng Đình phát hiện ra việc này nên kéo Dung Giản về phía mình, để cậu tựa vào người mình ngủ. Nếu không có hành động này, thậm chí Phó Thăng Đình không biết Dung Giản gầy đến mức nào.

Cậu gần như chỉ còn da bọc xương.

Hơn nữa, tại sao Dung Giản lại thơm như vậy, anh chỉ cần đến gần Dung Giản là có thể ngửi thấy, bây giờ có thể xác nhận đó là mùi hương tỏa ra từ cơ thể Dung Giản.

Đây là nước hoa hiệu gì vậy? Sao lại thơm đến thế.

Nó có mùi như quýt xanh, nếu như ngửi kỹ sẽ thấy còn thoang thoảng mùi hoa.

Phó Thăng Đình vẫn chưa nhận ra, lúc này mình đang bị thu hút bởi mùi pheromone từ cơ thể Dung Giản, mũi vô thức càng lúc càng áp sát vào cổ Dung Giản.

Có lẽ do cảm giác áp bức quen thuộc khiến Dung Giản cảnh giác, cậu đột nhiên tỉnh giấc, đồng thời theo bản năng né tránh Phó Thăng Đình, ánh mắt vừa ghê tởm vừa sợ hãi.

Tên súc sinh này cho dù đã tàn tật nhưng vẫn không từ bỏ ý đồ xấu xa?

Tuy nhiên, nếu như Phó Thăng Đình muốn làm gì đó, cậu cũng không thể ngăn cản được.

Mặc dù gã không trực tiếp chạm vào cậu, nhưng mỗi lần vẫn có thể khiến cậu đau khổ đến mức sống không bằng chết.

Nghĩ đến những chuyện này, vẻ mặt Dung Giản dịu lại, một lần nữa tỏ ra ngoan ngoãn, cố ý nhắc nhở Phó Thăng Đình.

"Tiên sinh, chúng ta sắp đến nhà rồi."

"Ồ." Phó Thăng Đình không biết nhà cha mẹ ở xa bao nhiêu, tưởng rằng Dung Giản thật sự đang nhắc nhở mình.

Sau khi Dung Giản giữ khoảng cách với mình, Phó Thăng Đình lẩm bẩm trong lòng: [Rốt cuộc đó là mùi gì mà thơm thế nhỉ? Lạ thật, sao lại có cảm giác mình bị nghiện mùi này?]

Dung Giản nghe thấy thế, cậu giả vờ bình thản quay mặt về phía cửa sổ.

Nguyên chủ Phó Sinh Đình là một kẻ biếи ŧɦái, hầu như gã không bao giờ cho phép Dung Giản dán miếng dán chặn pheromone khi ra ngoài.

Gã nói muốn để những alpha khác ngửi thấy mùi dâʍ đãиɠ từ cơ thể Dung Giản.

Tất nhiên, đối với Phó Thăng Đình - người thậm chí còn chưa hiểu rõ về giới tính, những điều này hoàn toàn là vùng mù kiến thức.

Trong thế giới trước đây của anh, việc hai người đàn ông yêu nhau cũng không phải là chuyện hiếm.

Anh những tưởng A và O chỉ đơn giản là ý nghĩa của 1 và 0.

Hệ thống Tiểu Ái cũng không nhắc anh về sự khác biệt to lớn của thế giới này, trong mắt Phó Thăng Đình, thế giới này nhìn như phát triển văn minh, nhưng thực tế còn phong kiến và thối nát hơn cả xã hội cũ trong thế giới cũ của mình.

Bởi vì Dung Giản ngồi xa hơn, mùi hương bên cạnh Phó Thăng Đình trở nên nhạt đi, nhưng mùi pheromone thoang thoảng đó dường như càng quyến rũ hơn lúc trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »