Chương 25: Omega chúng ta phải đoàn kết

Buổi sáng sau cơn mưa luôn khiến người ta cảm thấy sảng khoái, Phó Thăng Đình điều khiển xe lăn đứng trong sân vườn và duỗi người.

Đêm qua anh đã nhường phòng ngủ chính cho Dung Giản, còn mình thì chuyển xuống phòng ngủ ở tầng một.

6 giờ 30 sáng, Phó Thăng Đình tưởng Dung Giản chưa thức, nhưng thật ra Dung Giản đang lén quan sát anh từ cửa sổ.

Trước đây Phó Sinh Đình thường ăn chơi trác táng bên ngoài, mỗi đêm về nhà đều nồng nặc mùi rượu. Ngày hôm sau gã thường ngủ đến 9-10 giờ, dựa vào việc mình là Tổng giám đốc nên đến trưa mới đi làm.

Dung Giản không tin một người có thể đột ngột thay đổi thói quen sinh hoạt, càng không tin Phó Sinh Đình có thể giả vờ trước mặt cha mẹ lâu được.

Lúc này, điện thoại của Trình Cẩm gọi đến.

Dung Giản thấy Phó Thăng Đình có vẻ không lên lầu, bèn lén lút nghe máy.

"Alo, Trình Cẩm."

"Ừm, hôm nay tôi sẽ bảo Bùi Phong mang đồ đến cho cậu."

"Ồ! Quên mất quên mất." Dung Giản vỗ trán, cậu quên chưa nói với Trình Cẩm việc hôm nay Phó Thăng Đình sẽ đưa mình đến bệnh viện.

Hôm qua khi đánh giá ở phòng làm việc của Trình Cẩm, Dung Giản phát hiện Trình Cẩm và Bùi Phong đều là tình nguyện viên của Hiệp hội Bảo vệ Omega, nên đã mạnh dạn kể ra những gì mình trải qua.

Trình Cẩm và Bùi Phong đều là những Omega có ý thức công lý mạnh mẽ, bọn họ lập tức quyết định giúp đỡ Dung Giản.

Trước tiên bọn họ muốn thu thập bằng chứng Phó Sinh Đình bạo hành gia đình, vì vậy Trình Cẩm đề xuất lén lắp camera trong phòng ngủ của Phó Thăng Đình.

Mỗi lần bị đánh tiếp theo, Dung Giản đều không phải chịu đựng vô ích.

Dung Giản vội vã giải thích qua điện thoại: "Xin lỗi Trình Cẩm, hôm nay tôi có việc không ở nhà, Phó Sinh Đình hứa đưa tôi đi bệnh viện khám bệnh."

"Anh ta đột nhiên tốt bụng hả?" Trình Cẩm nghi ngờ.

"Có lẽ vậy." Dung Giản cũng không rõ.

Dù sao thì hôm qua Phó Sinh Đình đã chính miệng hứa với cậu.

Trình Cẩm nghiêm túc nói qua điện thoại: "Dung Giản, cậu không phải vì được đưa đi bệnh viện mà mềm lòng đấy chứ? Đừng quên những vết thương trên người cậu là do ai gây ra."

"Không đời nào?" Giọng Dung Giản kiên định: "Tôi còn mong Phó Sinh Đình đi tù nữa là."

"Ừm, vậy thì tốt."

Trình Cẩm mới yên tâm, cậu ta sợ nhất là người mình giúp đỡ lại là người thiếu kiên định, hay mắc hội chứng thánh mẫu và não yêu đương.

Trước đây cậu ta cũng từng trải qua chuyện tương tự, không những cứu giúp thất bại mà còn trở thành bị cáo.

Người mà Trình Cẩm định cứu giúp không những kể hết mọi chuyện cho Alpha bạo hành mình, còn bịa đặt rằng chính Trình Cẩm xúi giục anh ta ly hôn, không phải ý muốn của bản thân, anh ta còn tố cáo Trình Cẩm cố tình phá hoại gia đình mình.

Trình Cẩm không muốn Dung Giản cũng là người không phân biệt được phải trái như vậy.

May mắn là Dung Giản đã thể hiện lập trường kiên định khi trao đổi.

"Vậy để ngày mai nhé, đến lúc đó cậu chọn lúc Phó Sinh Đình không có nhà, để Bùi Phong giúp cậu lắp đặt camera giám sát."

"Được, cảm ơn các anh."

"Đừng khách sáo." Trình Cẩm kiên quyết nói: "Omega chúng ta phải đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau mới được."

Đang nói chuyện thì Dung Giản phát hiện Phó Thăng Đình tập thể dục sáng ở dưới sắp vào nhà, vội vàng nói: "Trình Cẩm, anh ta về rồi, tôi cúp máy đây."

"Được được, cậu cúp nhanh đi." Trình Cẩm sợ Dung Giản sẽ bị đánh vì cuộc điện thoại này.

Việc đầu tiên Phó Thăng Đình làm khi về không phải là tìm Dung Giản, mà là đóng gói bữa sáng dinh dưỡng do người giúp việc làm.

Một lát nữa anh sẽ đưa Dung Giản đi bệnh viện khám bệnh, có thể còn phải xét nghiệm máu các thứ, nên mang theo chút đồ ăn sáng, để Dung Giản có thể ăn sau khi khám xong.

Khi anh đang đóng gói thì Dung Giản đã ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, thấy động tác của Phó Thăng Đình, cậu chủ động đến giúp đỡ.

Cậu muốn có tiếp xúc với Phó Thăng Đình để nghe được tiếng lòng của người này.

Ai ngờ Phó Thăng Đình thấy cậu đến gần, lại trực tiếp giao đồ cho cậu.

"Cậu làm đi, tài xế đang đợi bên ngoài, tôi đi thay quần áo."

"À, được."

Dung Giản không chạm được vào Phó Thăng Đình, trong lòng có chút tiếc nuối, lại không còn cách nào khác.

Ngay khi cậu đang tìm cơ hội tiếp theo thì Phó Thăng Đình đã nhanh chóng thay quần áo xong và đi ra.

Lần này tài xế đang xem chỉ đường nên không xuống xe, Phó Thăng Đình đành nhờ Dung Giản giúp lên xe.

Sau đó Dung Giản còn giúp anh cất xe lăn.

Phó Thăng Đình thầm cảm thán, bọn họ càng ngày càng giống một đôi vợ chồng hoạn nạn có tinh thần giúp đỡ lẫn nhau.

Dung Giản nghe được tiếng lòng của Phó Thăng Đình mà nhếch môi.

Cơm ắn tối hôm qua cũng muốn nôn hết ra.

Trong lòng Dung Giản, cậu chưa bao giờ thừa nhận Phó Sinh Đình là chồng mình.

Khi xe vừa khởi động, Dung Giản lại nghe thấy Phó Thăng Đình nói về quần áo của anh.

[Cái áo sơ mi này em ấy mặc ba ngày rồi, chẳng lẽ không có áo để mặc sao?]

Dung Giản cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm và quần jean đã bạc màu trên người mình.

Kể từ khi lấy Phó Thăng Đình, cậu không còn được mặc quần áo đẹp nữa.