Chương 22: Sự kỳ diệu của duyên phận

Đúng lúc cậu đang suy nghĩ làm sao đối phó, Phó Thăng Đình đưa một bàn tay về phía cậu, vẻ mặt phức tạp, giọng nói khàn khàn dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

"Ra đây, về nhà với tôi."

Dung Giản không động đậy, ngược lại co rúm vào trong ghế dài thêm một chút, pheromone nồng nặc trên người Phó Thăng Đình không bị nước mưa che lấp, thậm chí bay đầy cả sân, khiến cậu sợ hãi theo bản năng.

"Tiên sinh, tôi ở đây là được rồi, tôi sẽ không ảnh hưởng đến ngài đâu."

"Mưa lớn thế này, cậu nhất định phải ở đây làm gì?"

Phó Thăng Đình mơ hồ nghi ngờ có phải là nguyên chủ Phó Sinh Đình yêu cầu, chỉ cần mưa to là để Dung Giản co ro bên ngoài.

Nhưng bất kể lý do gì, anh đều phải đưa Dung Giản nhanh chóng về nhà.

Hôm nay nhiệt độ bên ngoài rất thấp, thân hình nhỏ bé của Dung Giản làm sao chịu được?

Nhưng do Phó Thăng Đình đang bị liệt, không có cách nào ôm Dung Giản ra được, anh chỉ có thể một tay vịn xe lăn, dùng tay còn lại kéo Dung Giản dưới ghế dài ra.

"Ra đây, đừng gây sự nữa, không thì với tình trạng cơ thể yếu bây giờ của cậu như vậy, ngày mai sẽ cảm lạnh mất."

Dung Giản nhìn bộ mặt giả tạo của Phó Sinh Đình cuối cùng bùng nổ, hất tay Phó Thăng Đình ra, tự mình bò ra khỏi ghế dài.

"Đủ rồi Phó Sinh Đình! Anh đừng giả vờ nữa được không? Lúc này anh làm đầy nhà pheromone không phải là muốn tôi dầm mưa bên ngoài sao? Bây giờ anh còn gì không hài lòng? Là vì tôi trốn dưới ghế không như mong đợi của anh sao?"

Phó Thăng Đình cuối cùng cũng hiểu tại sao Dung Giản không chịu vào nhà, hóa ra Dung Giản sợ pheromone của mình.

Anh nhớ ra lúc ngửi thấy pheromone của Dung Giản sẽ sinh ra cảm xúc kích động, đặt mình vào vị trí người khác, Dung Giản ngửi thấy pheromone của anh cũng sẽ có cảm xúc kích động.

Anh còn nhớ trong sổ tay có viết, omega sẽ bị phát tình dưới sự dẫn dụ của pheromone alpha cấp cao, thậm chí mất đi lý trí.

"Thì ra là vậy." Phó Thăng Đình hối hận trong lòng, nhưng anh thật sự không cố ý làm tổn thương Dung Giản.

Anh rõ ràng nhớ trong sách có viết, khi omega chưa đến kỳ phát tình dùng miếng dán chặn có thể kiềm chế pheromone của alpha mà?

Sao đến Dung Giản lại không hiệu quả? Hay là cấp độ của Dung Giản quá thấp trong omega?

Mưa càng lúc càng lớn, Phó Thăng Đình không kịp nghĩ kỹ nguyên nhân, anh nói với Dung Giản: "Dung Giản, tôi bảo người đưa cậu đến chỗ cha mẹ tôi, lát nữa tôi gọi điện cho cậu, cậu mới về được không?"

Lúc này Dung Giản bị pheromone của Phó Thăng Đình hành hạ đến toàn thân không còn chút sức lực, vừa rồi cậu gào thét với Phó Thăng Đình, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Cảm giác quen thuộc khiến cậu biết mình đang đứng giữa ranh giới phát tình, không bao lâu nữa, cậu sẽ thần phục dưới chân Phó Sinh Đình mặc gã làm nhục.

Trong tình trạng này, bất kỳ alpha nào cũng sẽ trở thành đối tượng cậu khao khát.

Biết rõ cậu sẽ mất đi lý trí, vậy mà Phó Sinh Đình còn bảo cậu đến chỗ cha mẹ chồng để mất mặt trước mọi người.

Ở đó không chỉ có một alpha, hôm nay Phó Sinh Trạch còn tổ chức họp lớp, có rất nhiều alpha đến.

Dung Giản không còn lựa chọn nào khác, bây giờ cậu không có một mũi ức chế để kiểm soát bản thân.

Bởi vì Phó Sinh Đình không cho phép cậu dùng thuốc ức chế để kiểm soát kỳ phát tình.

Phó Sinh Đình chính là muốn nhìn thấy cậu vứt bỏ tất cả lòng tự trọng, muốn cậu sống không có tôn nghiêm.

Phó Sinh Đình đang trả thù cậu.

Hai chân Dung Giản mềm nhũn, tuyệt vọng quỳ xuống đất cầu xin: "Tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời đó ở bệnh viện, tôi không nên có ý nghĩ hại anh. Tôi biết sai rồi, hôm qua tôi không nên cố ý chen ngang, tôi không trốn nữa. Từ bây giờ, tôi sẽ nghe lời, nghe lời anh. Anh để tôi ở đây là được rồi. Tôi không sợ dầm mưa, anh nói gì em cũng làm theo, cầu xin anh đừng đưa tôi đi..."

Phó Thăng Đình bị hành động của Dung Giản làm cho bối rối không biết làm sao.

Anh bỏ xe lăn, một tay ôm lấy người đáng thương ướt như chuột lột vào lòng.

Dung Giản vốn đã ốm yếu, vừa khóc vừa cầu xin anh, dáng vẻ tuyệt vọng mà bất lực đó, lại khiến anh nảy sinh xúc động muốn bảo vệ Dung Giản cả đời.

Bất luận là kiếp trước, hay là sống lại một đời, thái độ của anh với tình cảm đều rất nhạt nhẽo.

Tình thân, tình bạn, tình yêu đều như vậy.

Anh quen với việc không quá thân thiết với bất kỳ ai, càng không muốn quản chuyện bao đồng.

Nhưng duy chỉ có Dung Giản là khác.

Anh sẽ trong tình huống không quen biết Dung Giản, vì lo lắng Dung Giản bị bạo hành gia đình mà đánh nhau với linh hồn Phó Sinh Đình, sẽ lén lút đắp chăn cho cậu khi cậu ngủ, sẽ lo lắng Dung Giản thiếu máu, đặc biệt đổi nước ép thành sữa đậu nành táo đỏ mới ép.

Phó Thăng Đình biết phần lớn những điều này đều xuất phát từ sự áy náy của anh đối với Dung Giản, đồng thời lại cảm thán sự kỳ diệu của duyên phận.

Dường như có một sợi dây mơ hồ kéo trái tim Phó Thăng Đình, khiến anh sinh ra tình cảm khó tả với Dung Giản.

Lúc này Dung Giản vừa xin lỗi, vừa ngoan ngoãn cọ vào lòng Phó Thăng Đình.

Cậu đã ở trong trạng thái phát tình, đồng thời mất đi phần lớn lý trí.

Vốn dĩ cậu rất kháng cự pheromone của Phó Thăng Đình, bây giờ lại vô cùng khao khát, vô cùng lưu luyến mùi hương trên người Phó Thăng Đình.