Tuy không ở trong nhà, nhưng Dung Giản lúc này toàn thân trên dưới đều run rẩy, cửa sổ và khe cửa thỉnh thoảng sẽ tràn ra pheromone kiểm soát và dẫn dụ cậu.
Bởi vì Phó Sinh Đình đã đánh dấu vĩnh viễn cậu, nên pheromone cấp cao của gã có thể điều khiển pheromone của Dung Giản.
Trong tình huống rất khó chịu này, Dung Giản chọn đi ra khỏi sân, tránh xa căn nhà này, coi như mình còn chưa về.
Lúc này bầu trời đã âm u dày đặc, gió lạnh cuốn theo bụi cát quét đau rát mặt người, nhìn thấy sắp mưa đến nơi.
Cậu muốn đến nhà chính trú mưa, nhưng lại không biết nên dùng lý do gì.
Nhờ ơn Phó Sinh Đình, người nhà họ Phó đều không thích cậu.
Ban đầu nhà họ Phó không phản cảm với cậu, dù sao cậu là minh tinh hàng đầu có ảnh hưởng lớn, cũng có nhiều hợp tác sâu với Phó thị, lại làm nhiều việc từ thiện, sau còn đoạt giải Ảnh đế.
Mẹ của Phó Sinh Đình từng khen cậu đẹp trai, có tài năng, diễn xuất hay, tuy gia thế kém nhưng tuổi còn trẻ đã trở thành người xuất sắc trong giới.
Cha của Phó Sinh Đình có lúc rất ngưỡng mộ phẩm chất ưu tú thiện lương và tinh thần kiên cường bất khuất của cậu.
Cho đến khi Phó Sinh Đình bôi nhọ cậu, còn vu khống trước mặt cha mẹ gã rằng cậu cố tình cho thuốc dụ dỗ, vì muốn gả vào hào môn mà không từ thủ đoạn.
Những việc khiến cậu tự hào đều kết thúc như vậy, theo sau là sự coi thường và mắng chửi vô tận.
Từ đó về sau, người nhà họ Phó rất coi thường cậu, biết rõ Phó Sinh Đình động một tí là đánh mắng cậu cũng không quản, thậm chí còn châm chọc chế giễu cậu.
Trong lòng họ, chỉ cần không gây ra án mạng, không ầm ĩ đến trước mặt họ, chuyện này cũng mặc nhiên rồi, ai bảo Dung Giản tự dâng lên gả cho con trai họ.
Sau này theo thời gian, mâu thuẫn giữa cha mẹ nhà họ Phó và Phó Sinh Đình càng gay gắt, họ ít gặp nhau hơn, thái độ với cậu mới hơi có chút hòa hoãn.
Nhưng vì cậu gả vào nhà họ Phó ba năm mà vẫn chưa mang thai, cha mẹ Phó vẫn luôn không hài lòng.
Đến nỗi nghe nói Phó Sinh Đình gửi cậu đến lớp dạy hôn nhân omega như vậy mà cũng không ngăn cản.
Huống chi hôm qua Phó Sinh Trạch có nhắc đến hôm nay sẽ tổ chức họp lớp ở nhà, chắc chắn không muốn cậu đến quấy rầy.
Dung Giản đứng ở cửa biệt thự nhà chính họ Phó, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong bèn dừng lại ở cửa.
Mặc dù trên người đã bị những hạt mưa to như hạt đậu thấm ướt, cuối cùng vẫn không dám đi qua đó gõ cửa.
Thà rằng cậu đứng ngoài dầm mưa còn hơn đối mặt với ánh mắt khinh miệt nghi hoặc của họ.
Phó Thăng Đình vẫn đang nghiên cứu pheromone của mình, anh rất nghiêm túc ngửi vô số lần, đều không phân biệt được pheromone của mình rốt cuộc là mùi gì.
Ban đầu anh cảm thấy mùi rất nhạt, là một mùi hương trong lành lại lạnh lẽo, ngay cả ngửi vào mũi cũng mát lạnh.
Sau đó anh lại ngửi kỹ, trong chớp mắt giống như đang ở trong thiên nhiên, nhưng không giống như trong rừng núi có thể cảm nhận được hương thơm của cây cối và đất, mà giống như ở ngoài trời mùa đông hơn, cảm nhận được tuyết đầu mùa.
Phó Thăng Đình ngửi không ra, theo sách học cách thu hồi pheromone, chỉ tiếc là anh học lâu rồi vẫn chưa học được.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên điều khiển cơ thể mình thả ra thứ mà anh cho là rất kỳ diệu, không tránh khỏi có chút lúng túng.
Lúc này tia chớp sáng bên ngoài cùng tiếng sấm làm anh giật mình.
Phó Thăng Đình nhìn giờ, đã 2 giờ chiều rồi, anh nghĩ Dung Giản sắp về rồi nhỉ.
Đúng lúc anh vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, anh phát hiện dưới chiếc ghế dài trong sân có một người co ro.
Anh nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Dung Giản hay sao?
Không về nhà co ro ở đó làm gì?
Huống chi mưa to gió lớn, bên dứoi ghế dài hoàn toàn không che được bao nhiêu mưa.
Phó Thăng Đình vội vàng mở cửa sổ, gọi cậu đang ở bên ngoài.
"Dung Giản, sao cậu không về nhà?"
Dung Giản nghe thấy Phó Thăng Đình gọi mình, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phó Thăng Đình.
Nhưng nghĩ đến cả nhà đầy pheromone của Phó Thăng Đình, cậu thà co ro ở đây, dù là dầm mưa cũng không sao.
Phó Sinh Đình thả đầy pheromone trong nhà, không phải là muốn mình dầm mưa bên ngoài hay sao?
Cậu như vậy đúng như ý muốn của Phó Sinh Đình còn gì.
Dung Giản nhắm mắt giả vờ không nghe thấy, cậu không muốn nhìn thấy bộ mặt giả tạo của Phó Sinh Đình nữa.
Ai ngờ cậu nghe thấy giọng của Phó Thăng Đình càng lúc càng gần, khi cậu mở mắt xe lăn của Phó Thăng Đình đã dừng trước mặt.
Phó Thăng Đình trên xe lăn đã bị mưa thấm ướt, áo sơ mi trong suốt một nửa ướŧ áŧ dính trên người, phác họa đường eo hoàn hảo, tóc bị nước mưa thấm ướt, mềm mại dính trên trán đang nhỏ nước xuống. Phó Thăng Đình chê vướng víu, một tay vén mái tóc trước trán ra sau, lộ ra vầng trán sáng sủa đầy đặn.
Dung Giản im lặng nhìn chằm chằm người nọ trên ghế dài. Nói ra thật châm biếm, Dung Giản trước khi không hiểu Phó Sinh Đình, cũng từng bị vẻ ngoài của gã thu hút.
Sau này cậu mới biết thành ngữ "mặt người dạ thú", "y quan cầm thú" rốt cuộc dùng để hình dung người như thế nào là phù hợp nhất.
Lúc này cậu không khỏi tò mò, Phó Sinh Đình không ở trong nhà ngồi yên uống trà chiều, tại sao lại chạy ra dầm mưa cùng mình?