Chương 20: Chứng thực tội danh bạo hành

Dung Giản chỉ có buổi trưa mới có thể ăn nhiều hơn một chút, vì buổi trưa Phó Sinh Đình sẽ để thừa nhiều hơn một chút.

Mỗi khi Phó Sinh Đình đi công tác, để phòng ngừa Dung Giản bị chết đói, Dung Giản được phép ăn một bữa mỗi ngày.

Phần lớn là bánh mì khô không dinh dưỡng và mì luộc với nước suông.

Lúc này dường như Phó Thăng Đình nhìn ra tình cảnh khó xử không biết nên ngồi đâu của Dung Giản, anh gọi Dung Giản ngồi bên cạnh mình.

Dung Giản ngoan ngoãn ngồi qua, một lát sau trước mặt anh được đặt một bánh sandwich trứng chảy đùi gà, còn kèm theo một ly sữa đậu nành táo đỏ.

Ngoài ra, còn có một phần rau salad.

Dung Giản khó hiểu nhìn về phía Phó Thăng Đình, chỉ thấy trước mặt Phó Thăng Đình đặt bữa sáng gần như giống nhau, người khác cũng đều là mỗi người một phần.

Dung Giản đã hiểu, đây là vì nhà có khách đến, nên Phó Thăng Đình muốn giữ thể diện.

Thế nhưng dù sao cũng được ăn một bữa no, Dung Giản đợi Phó Thăng Đình động đũa, cậu mới ăn.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Phó Thăng Đình giới thiệu hai vị khách cho Dung Giản.

"Lục Hằng hôm qua cậu đã gặp rồi, hôm nay chúng tôi có việc công việc cần bàn bạc, hai vị này là chuyên gia dinh dưỡng Trình Cẩm và chuyên gia quản lý thân hình Bùi Phong mà tôi đặc biệt tìm cho cậu."

Nói xong anh lại chính thức giới thiệu với hai vị khách: "Đây là phu nhân của tôi, Dung Giản."

Nghe nói là mời chuyên gia quản lý sức khỏe cho mình, Dung Giản khó tin nhìn Phó Thăng Đình.

Do vừa có tiếp xúc cơ thể, Dung Giản nghe được tiếng lòng của Phó Thăng Đình.

[Thế nào, rất bất ngờ rất vui đúng không?]

Thực tế Dung Giản không hề, nhiều hơn là thắc mắc và khó hiểu.

Nhưng không có quyền lên tiếng nên cậu chỉ có thể nghe theo sắp xếp.

Lúc ăn cơm, Trình Cẩm hỏi Dung Giản: "Phó phu nhân, bình thường cậu có kiêng cữ gì không?"

Phản ứng đầu tiên của Dung Giản là nhìn về phía Phó Thăng Đình.

Bởi vì cậu không biết nên trả lời thế nào.

Phó Thăng Đình hơi ngượng ngùng lấy khăn giấy lau góc miệng cho Dung Giản, dáng vẻ một người chồng tốt.

"Hỏi cậu đấy, nhìn tôi làm gì?"

Dung Giản rụt rè nhỏ giọng trả lời: "Không có, tôi ăn gì cũng được."

Hai vị quản lý thân thể liếc nhìn nhau, dường như phát hiện ra gì đó.

Trong xã hội do alpha chủ đạo này, cuộc sống hôn nhân của omega phần lớn đều không hoàn hảo.

Kết hợp với vẻ mặt và tình trạng cơ thể hiện tại của Dung Giản, bọn họ có thể đoán được cuộc sống hôn nhân của Dung Giản bất hạnh như thế nào.

Sau đó bởi vì Dung Giản theo thói quen nhìn sắc mặt Phó Thăng Đình trả lời câu hỏi, nên qua một bữa sáng làm quen, hai vị quản lý không hiểu được nhiều thông tin về Dung Giản.

Ăn xong, Trình Cẩm muốn đưa Dung Giản đến phòng làm việc đánh giá sức khỏe, Dung Giản vẫn nhìn về phía Phó Thăng Đình, dường như đang xin phép đối phương đồng ý.

Phó Thăng Đình đầu óc vốn lanh lợi, anh sớm đã đoán được, Dung Giản làm như vậy là cố ý làm khó mình.

Dung Giản chính là muốn anh mất mặt trước người ngoài, chứng thực tội danh bạo hành ngược đãi bạn đời.

Hơn nữa Dung Giản lại biểu hiện cực kỳ thuần phục, khiến anh không thể tìm ra lỗi sai.

Phó Thăng Đình chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ trong lòng: [Bỏ đi, bàn thân làm tốt là được, không có gì phải hổ thẹn.]

Dung Giản nghe được tiếng lòng của anh hơi nhíu mày, thay một bộ quần áo rời đi theo Trình Cẩm bọn họ.

Cậu tin chắc ranh giới đạo đức của Phó Sinh Đình thấp, không ngờ lại thấp đến mức này.

Đã làm nhiều chuyện ghê tởm với mình như vậy, vậy mà còn có mặt mũi nói không có gì phải hổ thẹn?

Sau khi Dung Giản đi rồi, Phó Thăng Đình bàn bạc với trợ lý về công việc hiện tại của mình.

Gần đây anh phải làm một bàn giao, nhưng thậm chí anh không biết mình làm ngành gì.

Làm hay không làm Tổng giám đốc đều không quan trọng, dù sao bây giờ anh có việc quan trọng hơn công việc.

Khi biết được mình chủ yếu phụ trách công việc về bất động sản, gần như giống với lĩnh vực mình giỏi ở kiếp trước, Phó Thăng Đình thở phào nhẹ nhõm.

Nếu anh còn có cơ hội ở lại công ty làm việc, anh sẽ cố gắng kiếm lại số tiền mà nguyên chủ đã làm mất.

Như vậy cũng coi như không phụ lòng cha mẹ trong nhà.

Sau khi trao đổi xong công việc với trợ lý, Phó Thăng Đình bắt đầu tìm hiểu cụ thể về thế giới này.

Hóa ra thế giới này có đến 6 giới tính.

Và mỗi người đều có pheromone với mùi hương đặc biệt.

Anh nghĩ đến mùi của Dung Giản là quýt xanh pha với hương hoa nhàn nhạt, điều này khiến anh không khỏi tò mò, không biết mùi của mình là gì?

Vì vậy anh theo sách học cách thả pheromone ra, anh muốn ngửi thử mùi.

Lúc Dung Giản trở lại, vừa mở cửa đã cảm thấy không ổn, cả căn nhà đều là mùi pheromone của alpha cấp S đầy áp lực.

Cậu cố nén cảm giác áp bức kinh khủng này lui ra ngoài cửa, tìm một chỗ ngồi bên bồn hoa.

Dung Giản muốn đợi mùi trong nhà tan hết mới vào.

Vì lý do tuyến thể bị hỏng lại không được điều trị, hiện tại cậu hoàn toàn không chịu nổi pheromone của Phó Thăng Đình.

Trước đây Phó Sinh Đình cố tình thả ra một chút pheromone, đều có thể kí©h thí©ɧ cậu phát tình.

Khiến cậu mất lý trí vẫy đuôi cầu xin trên mặt đất.

Huống chi bây giờ pheromone nồng nặc như vậy.

Nếu không phải hôm nay cậu đã dán miếng chặn pheromone, vừa rồi chắc chắn cậu sẽ gục ngay tại cửa.