Chương 17: Tôi hứa không sinh con với cậu

Nhưng khi anh lại nhìn về phía Dung Giản, lại phát hiện Dung Giản đang khóc.

Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi lộp bộp xuống đất.

Dung Giản thật sự cũng không muốn mang thai chút nào, nhưng bây giờ đúng là kỳ thụ thai của mình, dễ mang thai hơn cả kỳ phát tình.

Cậu đã khổ như vậy rồi, cậu không muốn để Phó Sinh Đình hãm hại con của mình, vì Phó Sinh Đình là kẻ không có nhân tính.

Hơn nữa một khi có con, cậu muốn thoát khỏi Phó Sinh Đình càng khó hơn.

Ba năm này, lúc đầu cậu sẽ lén lút uống thuốc tránh thai mỗi ngày, sau đó bị phát hiện, Phó Thăng Đình suýt đánh cho cậu tàn phế.

Về sau không có thuốc uống nữa, cậu sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm cho thứ bên trong cơ thể ra ngoài, may là cơ thể cậu vẫn luôn không tốt, đến giờ vẫn chưa mang thai.

Nhưng cậu rất sợ Phó Thăng Đình làm với mình với mục đích muốn có con. Cậu thà Phó Thăng Đình dùng đủ thủ đoạn hành hạ mình, cậu không muốn mang thai.

Nghĩ đến những điều này, nỗi sợ hãi này kí©h thí©ɧ bệnh trạng khát vọng sinh tồn của Dung Giản, cậu vừa khóc, vừa lảo đảo muốn chạy ra ngoài, Phó Thăng Đình vội vàng điều khiển xe lăn đuổi theo cậu.

"Này, Dung Giản, cậu quay lại đây."

Dung Giản chạy xuống cầu thang, nhưng vì trượt chân ngã trên sàn nhà tầng một.

Phó Thăng Đình vẫn ngồi trên xe lăn, anh không xuống được cầu thang, chỉ có thể đi thang máy bên cạnh xuống, mới vòng đến bên cạnh Dung Giản.

"Dung Giản, cậu ổn chứ."

Anh đau lòng đưa tay ra đỡ Dung Giản, nhưng Dung Giản nhanh chóng bò dậy co rúm ở góc giữa cầu thang và phòng khách.

Xe lăn của Phó Thăng Đình không đi qua được, Dung Giản trốn trong đó khóc thút thít, miệng còn lẩm bẩm: "Tôi không sinh con, cầu xin anh, đừng để tôi mang thai, tôi đều nghe theo anh, cầu xin anh đừng để tôi mang thai."

Phó Thăng Đình đau lòng không thôi, anh rất muốn qua ôm Dung Giản đáng thương lại bất lực, nhưng anh lại qua không được.

Vì vậy anh đành phải bỏ xe lăn, rồi từ khe hở bò qua từng chút một.

Ai ngờ đêm khuya không bật đèn, Dung Giản nhìn thấy động tác bò qua của anh càng sợ hãi hơn, cố gắng co ro thành một cục, hơn nữ ôm quyết tâm liều chết thả ra một lượng lớn pheromone để chống cự lại Phó Thăng Đình.

Phó Thăng Đình đành phải dừng lại đối diện, anh nhìn thấy đầu gối Dung Giản đã chảy máu, an ủi: "Đầu gối cậu bị thương rồi, ra ngoài băng bó một chút đi."

Dung Giản không hề dao động, vẫn vừa khóc vừa tuyệt vọng nói mình không muốn sinh con, lúc kích động còn dập đầu với Phó Thăng Đình, trán bị dập đến chảy máu.

Phó Thăng Đình thấy vậy dường như kí©h thí©ɧ được tiềm năng, lại có thể miễn cưỡng giữ được một chút lý trí dưới ảnh hưởng của pheromone của Dung Giản.

Anh dùng sức kéo lấy Dung Giản hứa: "Tôi đồng ý với cậu, tôi hứa không sinh con với cậu."

Dung Giản như phát điên dùng sức hất anh ra.

Sinh mệnh nhỏ bé vô tội có thể xuất hiện bất cứ lúc nào luôn là giới hạn của Dung Giản.

Làm sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng Phó Thăng Đình sẽ không cố ý vào kỳ sinh sản của mình.

Phó Thăng Đình không biết phải làm sao để an ủi Dung Giản, đột nhiên anh dường như nghĩ ra điều gì, chỉ vào đôi chân tàn phế của mình.

"Dung Giản, cậu nhìn bộ dạng tôi bây giờ đi, tôi hoàn toàn không có cách nào khiến cậu mang thai."

Cuối cùng sau khi đã an ủi được Dung Giản, Phó Thăng Đình đi ra cửa sổ hít thở không khí.

Dung Giản mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Phó Thăng Đình, xách hộp thuốc nhỏ mà Phó Thăng Đình tìm cho mình ngồi trên ghế sofa bôi thuốc lên chân và trán bị đập, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn sắc mặt của Phó Thăng Đình.

Phó Thăng Đình dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Dung Giản, nên anh cố gắng tránh xa Dung Giản một chút, không thì đã tự mình bôi thuốc cho Dung Giản rồi.

Anh phát hiện Dung Giản đề phòng nhìn mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ngột ngạt.

Ai bảo mình mang khuôn mặt của kẻ có tội này chứ.

"Dung Giản, cậu cứ bôi thuốc cho tốt, đừng nhìn tôi, tôi sẽ không qua đó đâu."

Nghe lời Phó Thăng Đình, Dung Giản lập tức thu hồi ánh mắt giả vờ như đà điểu, miệng vẫn không thừa nhận: "Không... không có nhìn."

Phó Thăng Đình bật cười, trải qua một ngày ở chung với Dung Giản, anh thường xuyên cảm thấy Dung Giản hơi đáng yêu.

Dung Giản bôi thuốc xong, cất hộp thuốc nhỏ.

Lên cầu thang lại theo bản năng nhìn về phía Phó Thăng Đình.

Ở trong nhà này ba năm, cậu đã quen sống bằng cách nhìn sắc mặt của Phó Sinh Đình.

Tuy sự cảnh giác thường xuyên vẫn không chống đỡ được sự tấn công bất cứ lúc nào của Phó Sinh Đình, nhưng cậu vẫn phòng bị theo bản năng.

Chỉ là hôm nay thái độ của Phó Sinh Đình khiến Dung Giản rất bất ngờ.

Lần này không những không bị đánh, cũng không bị Phó Sinh Đình mắng, trên người cũng không có phản ứng kỳ lạ vì ly sữa kia.

Hơn nữa khí chất và hành vi của Phó Sinh Đình giống như thật sự đã đổi thành người khác.

Tất nhiên, Dung Giản biết chuyện như vậy không thể xảy ra được.

Phó Sinh Đình chắc chắn vẫn là Phó Sinh Đình trước kia, còn về việc gã đột nhiên chuyển biến tính cách, chắc chắn là có âm mưu lớn muốn thực hiện.

Nhưng bây giờ vì lý do pheromone bị Phó Thăng Đình ghét, không thể nghe được tiếng lòng của Phó Thăng Đình từ khoảng cách gần, khiến Dung Giản trong lòng có chút thất vọng.