Chương 15: Hy vọng ngủ đến nửa đêm không bị cắt cổ

Phó Thăng Đình để Dung Giản tự chọn một phòng ngủ, nhưng mấy phòng mở ra liên tiếp hoặc là chưa dọn dẹp hoặc là không có giường.

May mà giường phòng ngủ chính rất lớn, hai người đàn ông trưởng thành ngủ trên đó cũng không chật.

Phó Thăng Đình thở dài.

[Hy vọng ngủ đến nửa đêm không bị cắt cổ.]

Dung Giản thắc mắc trong lòng, nếu Phó Sinh Đình sợ chết như vậy, tại sao còn yêu cầu mình cùng ngủ trong phòng?

Trước đây cậu không phải ngủ trong l*иg, thì cũng ngủ ngoài hành lang.

Nhưng dù sao thế nào thì cậu cũng không ngu đâu.

Bởi vì gánh tội gϊếŧ tên khốn nạn trên người, mà đánh đổi cả đời mình thì không đáng chút nào.

Bước vào phòng, Phó Thăng Đình nói với cậu: "Tối nay cậu ngủ với tôi trước, ngày mai cậu chọn phòng cậu thích, tôi bảo bọn họ dọn dẹp."

"Ừm." Đối mặt với bộ mặt giả tạo của Phó Thăng Đình, Dung Giản không muốn nói nhiều, chỉ thuận theo như thường lệ.

Trời không còn sớm, Phó Thăng Đình chuẩn bị nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải xử lý nhiều việc.

Ví dụ như tìm chuyên gia giúp Dung Giản lên thực đơn dinh dưỡng và kế hoạch tập luyện.

Muốn Dung Giản lấy lại đỉnh cao nhan sắc, điều đầu tiên là phải khỏe mạnh.

Hôm nay anh nhìn thấy Dung Giản ăn cơm chỉ ăn nửa bát nhỏ, thức ăn cũng không ăn nhiều.

Đâu giống lượng ăn của một người đàn ông bình thường?

Chắc chắn là nguyên chủ cố tình yêu cầu Dung Giản, cố tình không cho Dung Giản ăn no.

Phó Thăng Đình nghĩ đến những điều này, một mình đi vào bếp.

Lúc Dung Giản từ phòng tắm đi ra, không mặc quần áo.

Cậu đứng yên trước mặt Phó Thăng Đình, không né tránh, không xấu hổ, hệt như một con rối không có cảm xúc.

Phó Thăng Đình nhìn thân thể yếu ớt trước mắt hít một hơi lạnh.

Bởi vì Dung Giản quá gầy, thậm chí vì thiếu dinh dưỡng mà lộ ra từng xương sườn.

Trên người còn đầy sẹo do đòn roi để lại, có chỗ vẫn còn vết đỏ chưa lành.

Trong thế giới trước đây của anh, với mức độ thương tích như thế này, nguyên chủ sẽ bị bắt và kết án.

Anh đau lòng không biết nói gì, đi qua giúp Dung Giản khoác lên một chiếc khăn tắm lớn.

Dung Giản tuy cao nhưng hiện tại chưa đến 50 cân, vì vậy một chiếc khăn tắm lớn dùng cho alpha có thể bọc kín được Dung Giản.

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Dung Giản, Phó Thăng Đình đoán ra lại là nguyên chủ bởi thỏa mãn sở thích biếи ŧɦái của mình mà không cho Dung Giản mặc quần áo.

"Đừng để bị cảm." Anh cố gắng dùng giọng dịu dàng nhất nói chuyện với Dung Giản: "Sau này khoác khăn tắm rồi mới ra ngoài."

Dung Giản ngoan ngoãn khoác khăn tắm, nghe được tiếng lòng của Phó Thăng Đình.

[Thật muốn phanh thây thằng cha khốn nạn đó ra làm tám mảnh!]

Sau đó Phó Thăng Đình đưa cho cậu một ly sữa ấm.

"Uống đi."

Dung Giản không quá bất ngờ, chỉ thầm nghĩ thủ đoạn của Phó Sinh Đình trở nên kín đáo hơn nhiều.

Dù sao trước đây Phó Sinh Đình muốn cho mình uống thuốc, không bao giờ lãng phí một ly sữa.

Cậu biết trong sữa chắc chắn có pha thuốc khiến anh phát tình, hoặc là thứ khiến mình bị ảo giác.

Nhưng cậu vẫn nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

Dù sao, cậu không có quyền từ chối.

Phó Thăng Đình nhìn ly sữa đã bị Dung Giản uống cạn và vẻ mặt như thể thấy chết không sờn của đối phương, lập tức biết Dung Giản đã hiểu lầm.

Nhưng anh không thể giải thích thân phận hiện tại, cũng không muốn giải thích.

Anh đã quyết định sẽ đợi sự nghiệp của Dung Giản đi đúng hướng rồi, tìm cách ly hôn với Dung Giản, để Dung Giản đi tìm hạnh phúc thật sự.

Phó Thăng Đình rửa xong cốc chuẩn bị đi tắm, chỉ là tình trạng cơ thể hiện tại của anh rất bất tiện.

Trước đây ở bệnh viện có điều dưỡng, nhưng bây giờ anh liếc nhìn Dung Giản đang ngồi bên mép giường.

Lúc này Dung Giản vẫn đang đợi thuốc phát huy tác dụng, đây thường là lúc Dung Giản căng thẳng nhất.

Giống như tử tù bị áp giải tới pháp trường, chỉ đợi bị xử tử.

Khác biệt là dường như cậu đang rơi vào một vòng lặp, biết rõ sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều nhớ rõ nỗi đau đớn quen thuộc đó.

Đúng lúc Dung Giản căng thẳng đến mức cơ thể hơi run rẩy, cậu nghe thấy Phó Thăng Đình gọi mình.

"Dung Giản, có thể phiền cậu tắm giúp tôi không?"

Chuyện gì nên đến cũng phải đến sao?

Dung Giản thuận theo đứng dậy đi gần Phó Thăng Đình, đẩy xe lăn của Phó Thăng Đình vào phòng tắm.

Cậu vừa mới tắm xong, nhưng sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là hơi nước bên trong còn đọng lại mùi pheromone quýt xanh.

"Khoan đã, ra ngoài!" Phó Thăng Đình gầm lên.

Khi anh ngửi thấy mùi này cơ thể rất nhanh xuất hiện dị thường, cảm giác muốn cắn người, muốn được an ủi lại xuất hiện.

Thật ra Phó Thăng Đình vừa rồi đã ngửi thấy, vẫn đang kiềm chế.

Anh nghĩ đây có thể là cơ chế tự vệ của Dung Giản, đợi Dung Giản ngủ thì sẽ tốt thôi, dù sao anh không thể giống nguyên chủ bắt nạt Dung Giản được.

Nhưng Phó Thăng Đình không ngờ mùi trong phòng tắm nồng nặc đến mức sắp tràn ra ngoài.

Dung Giản không biết người này đang phát điên gì, chỉ nghe thấy tiếng lòng của Phó Thăng Đình cứ lặp đi lặp lại: [Trời đất ơi, chịu hết nổi rồi, sao lại thơm thế chứ?]

Phó Thăng Đình tự điều khiển xe lăn bên mép giường thở dốc, một lúc sau mới kiềm chế được cảm giác khó nói trong lòng.

Giọng của anh có chút oán trách hỏi Dung Giản: "Cậu xịt cái gì vậy? Thơm thế? Rốt cuộc có tác dụng gì?"