Sau khi Dung Giản xuống xe, Phó Thăng Đình thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù mùi hương trong xe vẫn chưa tan hết, nhưng so với cảm giác thèm muốn và rung động đột ngột lúc trước đã đỡ hơn nhiều.
Anh bảo tài xế tiếp tục lái xe, khi về đến nhà đừng vội vào sân, hãy đợi Dung Giản đi taxi về ở cổng.
Bên này, Dung Giản cầm điện thoại của Phó Thăng Đình xuống xe, lập tức mở xem album ảnh và danh bạ của anh.
Cậu muốn tìm bằng chứng phạm tội của Phó Thăng Đình.
Nhưng cậu đã bỏ qua một việc, cho dù có bằng chứng, cậu cũng không thể lưu lại được.
Điện thoại của cậu thậm chí không có chức năng chụp ảnh hay quay video.
Hơn nữa Phó Thăng Đình xảo quyệt âm hiểm, việc anh sẵn sàng đưa điện thoại cho cậu chứng tỏ anh hoàn toàn không sợ cậu làm gì cả.
Có lẽ đây thật sự chỉ là một sự thử thách.
Cậu đã nảy sinh ý định gϊếŧ Phó Thăng Đình, chắc chắn Phó Thăng Đình sẽ tìm cách kết tội cậu nặng nhất, tống mình vào tù.
Nghĩ đến đây, Dung Giản quyết định tạm thời án binh bất động, dù sao cậu cũng có thể nghe được tiếng lòng của Phó Thăng Đình.
Đã vậy Phó Thăng Đình đang âm mưu điều gì đó, cậu cũng phải tìm cách nắm được một tội danh khiến Phó Thăng Đình không thể ngóc đầu lên được mới được.
Chỉ là khi nhìn thấy những bức ảnh nhục nhã của mình trong album điện thoại của Phó Thăng Đình, Dung Giản căm hận đến nghiến răng.
Cậu muốn xóa đi, nhưng biết một khi bị Phó Thăng Đình phát hiện, anh ta sẽ chụp nhiều hơn, thậm chí bắt mình tạo dáng còn nhục nhã hơn.
Càng nghĩ đến những điều này Dung Giản càng khó chịu, một mình ngồi bên đường ấm ức bật khóc.
Hiếm khi cậu có cơ hội bộc phát cảm xúc, ngay cả khi Phó Sinh Đình không ở nhà cậu cũng không dám.
Bởi vì người giúp việc trong nhà sẽ chê cậu ồn ào, đánh mắng cậu, Phó Sinh Đình biết được lại càng hứng thú hơn, thậm chí mặc nhiên đồng ý với hành vi này của người giúp việc.
Dung Giản càng nghĩ càng ấm ức, liên tục dùng tay lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào.
Đối diện vị trí cậu đang ngồi có vài tấm biển quảng cáo lớn nhiều năm chưa thay, từng có ảnh quảng cáo của cậu trên đó.
Năm đó cậu 20 tuổi, chưa tốt nghiệp đại học, hăng hái, trẻ trung tươi sáng.
Lúc này đây dáng vẻ hốc hác, vàng vọt gầy gò, chi dù có đứng trước mặt fans cũng chẳng ai nhận ra cậu nữa.
Huống chi, chỉ cần một khi cậu không thoát khỏi sự kiểm soát của Phó Sinh Đình, cơ hội quay lại sân khấu sẽ xa vời vợi.
Trong lúc cậu đang khóc đến thở không ra hơi, một chiếc Porsche màu trắng dừng lại trước mặt cậu.
Người trên xe hạ cửa kính xuống, đang tò mò nhìn cậu.
Nửa phút sau, người đó nhận ra Dung Giản.
Gương mặt tuấn tú dịu dàng lộ vẻ mừng rỡ.
"Dung Giản? Sao cậu lại ở đây?"
Dung Giản ngẩng đầu lên vừa hay chạm phải ánh mắt dịu dàng của Lục Quân.
Cậu che giấu lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy.
"Không có gì, ra ngoài dạo phố, không cẩn thận bị trẹo chân."
Người có mắt đều nhìn ra cậu sống không tốt, Lục Quân không đào sâu vào lời nói dối đầy sơ hở của Dung Giản, anh ta cười nói: "Vậy để tôi đưa cậu về nhà nhé."
Dung Giản cảm thấy ấm lòng, nhưng nghĩ đến chuyện sẽ bị Phó Sinh Đình gây khó dễ nên vẫn từ chối.
"Tôi tự bắt taxi về là được."
Cậu có kinh nghiệm, trước đây khi mới kết hôn với Phó Sinh Đình, quản lý là một alpha, lúc đưa cậu về nhà bị gã nhìn thấy, không chỉ bị đánh một trận, cả quản lý đó sau này cũng bị Phó Sinh Đình - tên súc sinh này phong sát.
Hoàn cảnh của cậu như vậy, người khác dính líu đến cậu chỉ sẽ gặp xui xẻo.
"Không sao đâu, không phải cậu bị trẹo chân sao, tự đi cũng không tiện."
Lục Quân vừa nói vừa xuống xe định đến đỡ Dung Giản, Dung Giản thấy vậy vội vàng xua tay: "Thật sự không cần, tôi tự đi được."
Ở Đế Tinh, omega và alpha không được có hành động quá thân mật.
Nhất là Dung Giản còn chưa dùng miếng dán chặn pheromone.
Dung Giản nói xong, không đếm xỉa đến lòng tốt của Lục Quân, nhanh chóng đến bên đường đón xe.
Có lẽ do vóc dáng 1m88 của Lục Quân che khuất, Dung Giản hoàn toàn không đón được xe.
Thất vọng thoáng qua, cậu quyết định đi về phía trước xem sao.
Lục Quân không hiểu tại sao Dung Giản lại cứng đầu như vậy, anh ta đi tới bất chấp sự phản đối của Dung Giản, một tay bế Dung Giản nhét vào ghế sau của xe, rồi đóng cửa lại.
Dung Giản gầy yếu, lại không có sức lực gì, hoàn toàn không giãy giụa nổi Lục Quân, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể nói: "Tôi không thể để anh đưa về, tôi phải về nhà cha mẹ chồng."
Lục Quân là bạn học đại học của Dung Giản, trước đây còn từng theo đuổi Dung Giản, đương nhiên biết chuyện Dung Giản kết hôn vào nhà giàu.
Anh ta cũng nghe nói Dung Giản sống không được hạnh phúc.
Bên ngoài đều đồn đại nhà họ Phó không ưa nghề nghiệp phô trương của Dung Giản, vì thế ép cậu rút lui khỏi làng giải trí.
Nhưng anh ta đã kéo Dung Giản lên xe rồi.
Vì vậy Lục Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi chỉ đưa cậu đến cổng thôi, tôi không vào, như vậy cha mẹ chồng của cậu sẽ không hiểu lầm."
Sau đó anh ta lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa nói Dung Giản đưa địa chỉ cho mình.