"Cuối cùng anh cũng chết rồi!"
Trong phòng bệnh nặng, một thanh niên sắc mặt tái nhợt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông cắm ống ôxi trên giường bệnh, thậm chí cậu còn vui sướиɠ khi người gặp họa, giơ tay vỗ vỗ mặt người đàn ông.
Lúc này mặt mũi người đàn ông trên giường giận dữ, nhưng bởi vì khắp người nhiều ống dẫn nên không thể đứng dậy.
Nếu gã có thể cử động, nhất định sẽ giống như thường ngày, hung hăng đánh người trước mặt một trận cho hả giận.
Dung Giản rõ ràng chỉ là Omega gã mua để thỏa mãn mà thôi, cho dù danh nghĩa hợp pháp, nhưng bình thường hoàn toàn không dám kiêu ngạo nói chuyện với gã như vậy.
Thế nhưng Phó Sinh Đình dùng hết sức toàn thân, mới phát ra mấy âm tiết đơn giản d - a - s - n....
Dung Giản cưởi nhạt: "Đánh chết tôi? Anh tưởng anh vẫn là Phó Sinh Đình một tay che trời, bình thường có một đám vệ sĩ bán mạng cho anh sao?"
"Hay là anh cho rằng đã đến lúc này rồi, tôi vẫn sẽ nghe lời như một chóa quỳ trên mặt đất, mặc cho ngươi đánh chửi?"
Dung Giản lùi lại vài bước, kéo ghế dựa qua một bên ngồi xuống.
"Phó Sinh Đình, đừng có nằm mơ!"
Hôm trước Phó Sinh Đình xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, giờ phút này không làm được gì cả.
Bởi vì gã tức giận, trên tay đã nổi lên gân xanh.
Sớm biết Dung Giản hoàn toàn không bị mình thuần phục, gã nên thừa dịp lúc tay chân lành lặn chơi chết Dung Giản mới phải, rổi đổi một thú cưng mới.
Trong thế giới này, Omega trong mắt gã là hèn mọn, vĩnh viễn chỉ là thú cưng, là công cụ sinh sản cho Alpha mà thôi.
Nhất là Dung Giản, cậu còn hèn mọn hơn các Omega khác gấp trăm ngàn lần.
Thế nhưng, Dung Giản hèn mọn như vậy vẫn không muốn có con của gã, làm sao gã có thể không hận?
Nhưng ngay khi gã bất lực, cũng như không cam lòng, gã nhìn thấy Dung Giản từ trong túi quần lấy ra một lọ thuốc quơ quơ trước mắt gã, hỏi gã: "Quen mắt không?"
Phó Sinh Đình liếc mắt một cái là nhận ra loại thuốc kia, đó là gã mua cho Dung Giản dùng.
Uống loại thuốc này xong sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác, chơi càng hăng hái.
Gã thích dùng các loại biện pháp tra tấn Dung Giản, nghe cậu kêu, nghe cậu khóc, nghe cậu rêи ɾỉ cầu xin mình.
Thấy Phó Sinh Đình khó hiểu nhìn mình, Dung Giản nhếch khóe miệng trêu tức cười: "Ngay hôm trước, trước khi anh đi đua xe với đám bạn xấu kia. Tôi nghiền lọ thuốc này thành bột bôi khắp toàn thân."
"Mày..."
Phó Sinh Đình hai mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng dữ dội, gã không ngờ tới Dung Giản luôn luôn ngoan ngoãn lại muốn gϊếŧ mình.
Nhưng lúc này đây gã lại bởi vì gãy xương mà chẳng làm được gì, chỉ có thể yên lặng nhìn Dung Giản nhục nhã gã, trả thù gã.
Dung Giản lẳng lặng cất lọ thuốc đi: "Anh cũng đừng tưởng rằng tôi muốn gϊếŧ anh. Thuốc là anh mua, cũng do anh yêu cầu tôi bôi lên người. Nếu như trước khi ra khỏi nhà anh không làm chuyện cầm thú với tôi, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Tiếp theo, Dung Giản lấy ra một tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch cho Phó Sinh Đình xem: "Cha mẹ anh vẫn chưa về, bởi vì chúng ta là chồng chồng hợp pháp, cho nên tôi có quyền lựa chọn từ bỏ cấp cứu, để anh bớt đau khổ hơn."