Chương 7

Cái gì?!

Linh căn bị tổn thương của mình, vậy mà có thể chữa trị được sao??

Mạnh Linh kinh ngạc há hốc mồm, cằm suýt chút nữa rớt xuống đất.

"Vi..."

【A... buồn ngủ quá.】

Mạc Cửu Vi mấp máy miệng nhỏ, dường như ngáp một cái, sau đó lại ngủ thϊếp đi.

Mạnh Linh đang muốn mở miệng hỏi nàng, nhưng thấy vậy đành phải dừng lại, không nỡ quấy rầy giấc ngủ của nàng.

"Chúng ta ra ngoài trước, để con bé ngủ."

Lưu lão đầu nói xong, liền dẫn mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

"Lời con bé nói lúc nãy, rốt cuộc là thật hay giả?" Mạnh Linh tuổi còn nhỏ, sốt ruột hỏi trước, "Linh căn của ta thật sự có cách chữa trị sao?"

Nàng từng là nhân vật phong vân của đại môn phái, cho đến khi bị người ta ám toán hủy hoại linh căn, lúc này mới đau lòng rời khỏi môn phái.

Trên đường đi gặp phải kẻ xấu tập kích, may mắn được Trần sư tỷ cứu giúp, lúc này mới đi theo nàng ấy đến Tiên Lai Tông.

Mấy năm nay nàng cũng từng ôm hy vọng, tìm kiếm khắp nơi, nhưng câu trả lời của tất cả các vị luyện đan sư đều giống nhau --

"Linh căn bị hủy, tu luyện vô vọng, vô phương cứu chữa."

Mạc Cửu Vi là người đầu tiên nói linh căn của nàng có thể chữa khỏi!

"Con bé còn nói Lưu sư thúc có tiên tủy trong người nữa kìa, không biết là thật hay giả." Đỗ Nguyệt vẻ mặt kỳ quái, có chút buồn cười, "Hơn nữa còn nói ta bị cắm sừng..."

Kỷ Thanh Thanh vội vàng an ủi: "Sẽ không đâu, Nguyệt sư tỷ và Hiên Minh sư huynh xứng đôi như vậy, lại là thanh mai trúc mã, tình cảm luôn tốt đẹp, huynh ấy sao có thể làm chuyện có lỗi với tỷ chứ!"

"Cũng chưa chắc đâu." Lưu lão đầu hừ lạnh, "Tên nhóc đó ánh mắt gian xảo, ta đã sớm nói hắn ta nhất định là có rất nhiều mánh khóe, ta thấy lời của Cửu Vi cũng không phải là không có lý, Nguyệt Nguyệt con vẫn nên cẩn thận một chút."

Đỗ Nguyệt bất đắc dĩ: "Lưu sư thúc, người luôn có thành kiến với Hiên Minh."

"Cửu Vi còn nói ta có thể làm ủ rượu sư, mọi người có từng nghe qua con đường này chưa?" Hồ Tửu lên tiếng, kéo chủ đề trở lại.

Mọi người đều lắc đầu.

"Quả thật là có ủ rượu sư, nhưng mà lấy rượu nhập đạo thì chưa từng nghe qua." Lưu lão đầu khẳng định nói.

"Vậy Lưu sư thúc, chuyện tiên tủy người thấy là thật hay giả?" Hồ Tửu hỏi.

Lưu lão đầu cười tự giễu: "Sao có thể chứ, nếu ta có tiên tủy trong người, sao có thể có ngộ tính và tu vi như thế này?"

Thế nhưng Kỷ Thanh Thanh lại do dự lên tiếng, nàng ấy cúi đầu nhìn thanh kiếm bên hông mình: "Nhưng mà... Lời Vi Vi nói về ta, lại là thật. Thanh kiếm này tuy chất liệu tốt, nhưng lại là pháp khí đầu tiên mà gia tổ luyện chế, tay nghề khó tránh khỏi có chút non kém. Nếu đổi một vị luyện khí sư có tay nghề cao siêu rèn lại, giá trị quả thật có thể tăng lên gấp mười lần."

Mọi người đều ngẩn ra.

"Chuyện này, chắc chỉ là trùng hợp thôi."

"Nhất định là vậy, nói sai nhiều như vậy, cũng nên có lúc nói trúng."

"Đúng vậy, con bé chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, cho dù có thiên phú dị bẩm, sao có thể chuyện gì cũng đoán trúng?"

Kỷ Thanh Thanh muốn nói, Mạc Cửu Vi có thể nói chính xác như vậy, e rằng không chỉ đơn giản là nói trúng.

Nhưng mà nhìn thấy những người khác đều không tin, nàng ấy cũng không tiện nói gì thêm.

"Hôm nay đã muộn rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, để ta chăm sóc Vi Vi." Trần Lam nói.

Nàng đã từng sinh con, cho nên trong số những người ở đây, chỉ có nàng là thích hợp nhất để chăm sóc trẻ sơ sinh.

Hơn nữa nhìn thấy Mạc Cửu Vi, nàng cũng sẽ nhớ đến dáng vẻ nữ nhi mình lúc mới sinh, trong lòng mềm nhũn.

Sáng hôm sau, Đỗ Nguyệt chạy đến nhà họ Vu lấy sữa hươu.

Hôm qua đi muộn, lấy được không nhiều, không đủ cho Mạc Cửu Vi uống.

Nhà họ Vu kinh doanh đan dược, không chỉ giàu có, mà còn rất nhân từ.

Nếu đổi lại là nhà khác, cho dù nàng có chạy gãy chân cũng đừng hòng xin được sữa hươu!