Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỷ Thanh Thanh nghe vậy khẽ thở dài một tiếng, dường như đang chìm vào hồi ức nào đó.

Tiếp theo, Trần Lam sư tỷ với vẻ ngoài mạnh mẽ cũng tiến lên báo tên.

【Trần sư tỷ là song linh căn, sao tu vi mới chỉ có Trúc Cơ?】

【Ồ, hóa ra là tâm kết khó giải, thật đáng tiếc.】

Trần Lam trừng lớn mắt.

Những người khác cũng giật mình trong lòng --

Song linh căn của Trần Lam trong giới tu tiên cũng được coi là hạng trung thượng rồi, nhưng năm nay nàng ấy đã gần trăm tuổi mà tu vi mới chỉ có Trúc Cơ kỳ, điều này tự nhiên là có nguyên nhân.

Nữ nhi duy nhất của nàng ấy đã mất sớm, từ đó nàng ấy đau lòng khó nguôi, cũng không còn tâm trí tu luyện nữa.

Tiếp theo, một người nam nhân râu ria xả dài cười hề hề: "Tiểu sư muội, ta là Hồ Tửu, là Hồ sư huynh của muội đây!"

Mạc Cửu Vi không nhịn được hắt hơi một cái.

【Ôi mẹ ơi, cái mùi này.】

"Đi đi đi, tránh xa Vi Vi của chúng ta ra, người toàn mùi rượu, hun người ta ngạt thở rồi!" Lưu lão đầu nhíu mày xua đuổi Hồ Tửu như đuổi ruồi.

Hồ Tửu ngượng ngùng, ngoan ngoãn lui ra cửa, sau đó nhón chân nhìn Mạc Cửu Vi với vẻ mặt thèm thuồng.

Tiểu sư muội thơm mềm như vậy, hắn rất muốn ôm một cái!

【Hồ sư huynh vừa nhìn đã biết là kẻ nghiện rượu rồi, chẳng lẽ vì thế mà tu vi mới chỉ có Luyện Khí kỳ?】

Hồ Tửu ngượng ngùng gãi đầu --

Quả thật là vậy.

Nhà hắn trước kia mở quán rượu, hắn từ nhỏ đã lén lút uống rượu, lớn lên càng nghiện ngập không thể dứt ra được.

Oái oăm thay tửu lượng của hắn lại không tốt, thường xuyên say xỉu, cho nên thời gian của hắn không phải là đang ngủ thì là đang tìm rượu và uống rượu, thời gian dành cho tu luyện ít đến thảm hại.

【Nhưng mà nếu đã thích rượu như vậy, chi bằng đi làm ủ rượu sư đi, lấy rượu nhập đạo, chẳng phải cũng có thể tu luyện phi thăng sao?】Mạc Cửu Vi thầm nghĩ.

Hồ Tửu bất giác trừng lớn mắt --

Ủ rượu sư!

Lấy rượu nhập đạo!

Cũng có thể như vậy sao??

Cuối cùng, một thiếu nữ nhỏ tuổi nhất nhảy nhót tiến lên, lắc đầu trước mặt Mạc Cửu Vi: "Sư muội nhìn ta này, ta là Mạnh Linh sư tỷ của muội, haha, cuối cùng ta cũng không còn là sư muội nhỏ nhất nữa rồi!"

Trước kia nàng là người nhỏ tuổi nhất, ai cũng có thể sai bảo nàng, bây giờ cuối cùng cũng có người khác lót đế rồi.

【Hít... Tiên Lai Tông ghê gớm thật, vậy mà lại có cả thiên tài biến dị đơn linh căn -- Lôi linh căn!】

Mạc Cửu Vi nhìn thấy Mạnh Linh thì rốt cuộc cũng có chút hứng thú.

Bởi vì thiếu nữ nhỏ tuổi nhất này, lại chính là thiên tài đỉnh cấp linh căn -- Lôi linh căn!

Người có linh căn loại này trong giới tu tiên tuyệt đối là tồn tại hiếm có, có thể nói là muốn gia nhập môn phái nào cũng được, đi đâu cũng được đối đãi như đệ tử thân truyền.

Vậy mà người như vậy lại xuất hiện ở Tiên Lai Tông sa sút thế này!

Tuy nhiên, sau khi quan sát kỹ, Mạc Cửu Vi liền hiểu ra.

【Ồ, hóa ra là linh căn bị tổn thương, tu luyện gặp trở ngại, thảo nào.】

Nụ cười của Mạnh Linh nhạt dần, có chút thất vọng cúi đầu xuống.

Đúng vậy, nàng từng là thiên tài được người người tung hô, nhưng sau đó lại gặp phải tai nạn.

Từ đó thiên tài trên mây rơi xuống trần gian, trở thành bùn đất dưới chân, không biết đã bị bao nhiêu người chế giễu và cười nhạo.

Nếu như trước kia nàng tu luyện một ngày có thể bằng người thường mười ngày, thì hiện tại nàng tu luyện mười ngày cũng không bằng người thường một ngày.

Linh căn bị tổn thương, không thể hấp thụ linh lực, cho dù tu luyện lâu đến đâu cũng như muối bỏ bể.

Cả đời này của nàng, có thể nói là đã nhìn thấy được kết cục rồi.

【Nhưng mà không sao, chỉ cần có cây linh thảo kia, linh căn bị tổn thương của nàng ấy vẫn có thể chữa trị được, đến lúc đó liền có thể tu luyện bình thường rồi.】
« Chương TrướcChương Tiếp »