Trong số những nữ nhân của hắn, Khương Lâm Nhi là người giàu có nhất, nhưng đồng thời cũng là người tính tình thất thường nhất, rất khó hầu hạ.
Hơn nữa, gia thế của nàng ta quá cao, chuyện của hắn và nàng ta chỉ có thể lén lút, tuyệt đối không thể để cho trưởng bối nhà nàng ta biết được, nếu không bọn họ sẽ gϊếŧ hắn mất!
Hai người đi đến trà lâu, bước vào một gian phòng riêng, vừa mới đóng cửa lại, Mạnh Trúc liền ôm Khương Lâm Nhi vào lòng, muốn cúi đầu hôn một cái.
Nhưng hôm nay Khương Lâm Nhi lại không có tâm trạng đó, nàng nóng lòng muốn biết sự thật, cho nên chỉ đáp lại qua loa, sau đó cố ý kể lể với Mạnh Trúc về những chuyện phiền lòng trong phủ.
Mạnh Trúc nào có tâm trạng nghe nàng ta nói mấy chuyện này? Cho nên không bao lâu sau đã không nhịn được nữa, bắt đầu than thở kể khổ.
Nhưng hắn không hề phát hiện ra, Khương Lâm Nhi đang cầm chén trà, cúi thấp đầu, trong mắt chỉ còn lại sự thất vọng và phẫn hận tột độ.
Bên ngoài trà lâu, Đỗ Nguyệt bọn họ đang sốt ruột chờ đợi.
"Cũng không biết vị nữ tử kia có tin lời ta nói hay không, nếu nàng ta trực tiếp hỏi Mạnh Trúc, vậy chẳng phải là công cốc sao?" Đỗ Nguyệt có chút lo lắng.
"Nếu nàng ta là người nóng nảy, thì chắc chắn sẽ không đợi đến khi vào trà lâu đâu, trên đường đi đã nói chuyện này cho Mạnh Trúc biết rồi." Trần Lam ngược lại rất bình tĩnh.
Kỷ Thanh Thanh ôm Mạc Cửu Vi, tay phải nhẹ nhàng vỗ về nàng, "Đúng vậy, đúng vậy, đừng lo lắng, chúng ta cứ chờ xem."
【Sẽ rất thuận lợi thôi, Khương Lâm Nhi bây giờ đã thử ra rồi.】 Mạc Cửu Vi ngáp một cái thật dài, thầm nghĩ.
Ba người Đỗ Nguyệt không khỏi mừng rỡ.
【Tên Mạnh Trúc này cũng thật to gan, ngay cả Khương Lâm Nhi mà cũng dám chọc vào, hừ, hắn ta tiêu đời rồi.】
"Mau nhìn kìa, người ra rồi!"
Trần Lam đột nhiên lên tiếng.
Mạnh Trúc và Khương Lâm Nhi đã bước ra khỏi trà lâu, hai người lưu luyến chia tay ở cửa, sau đó Mạnh Trúc liền vội vã đi về phía Truyền Tống Đường.
Còn Khương Lâm Nhi thì đứng im tại chỗ, đợi đến khi bóng dáng hắn ta biến mất, lúc này mới bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó.
"Ta ở đây." Đỗ Nguyệt bước ra, "Hắn ta vui vẻ như vậy, chẳng lẽ ngươi lại cho hắn ta tinh thạch?"
Lúc Mạnh Trúc rời đi, bước chân rất nhanh nhẹn, trên mặt cũng tràn đầy ý cười, rõ ràng là dáng vẻ vừa đạt được mục đích.
Khương Lâm Nhi ừ một tiếng, đang định lên tiếng thì nhìn thấy Mạc Cửu Vi đang được Kỷ Thanh Thanh ôm trong lòng.
Lập tức giật mình, "Đứa bé này là ai? Chẳng lẽ là con của ngươi và Mạnh Trúc..."
"Không, không, đứa bé này là sư muội cùng môn phái với chúng ta." Đỗ Nguyệt vội vàng giải thích.
Khương Lâm Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
【Buồn nôn chết mất, ai là con của tên chó má đó chứ!】
【Ta từ chối!】
Mạc Cửu Vi cảm thấy ghê tởm không thôi.
Đỗ Nguyệt vừa muốn cười, vừa cảm thấy mất mát.
Đúng vậy, ngay cả Cửu Vi sư muội cũng nhìn ra được Mạnh Trúc không phải người tốt, vậy mà trước kia nàng lại bị che mắt, luôn coi hắn ta là bảo bối.
Còn không tiếc bản thân mình ăn uống kham khổ, chỉ để dành dụm tinh thạch cho hắn ta dùng, hắn ta sau lưng không biết còn đang cười nhạo nàng ngu ngốc như thế nào nữa!
"Tiểu thư!"
Một nhóm người nhanh chóng chạy tới từ phía đường cái, khí chất sắc bén, trường kiếm đeo bên hông đều giống nhau.
Nhìn thấy sáu người đột nhiên xuất hiện, Đỗ Nguyệt bọn họ đều có chút nghi hoặc.
"Những người này là..."
Khương Lâm Nhi giải thích: "Đây là thị vệ trong nhà ta, tên Mạnh Trúc kia đã lừa được tiền, chắc chắn sẽ lập tức quay về nhà, đi thôi, chúng ta đi theo."
Lý do nàng ta đưa tinh thạch cho hắn ta, chính là bởi vì nàng ta không còn tâm trạng để giống như Đỗ Nguyệt, đi tìm những kẻ khác để bắt gian nữa.
Không đưa tinh thạch cho hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ lại đi tìm nữ nhân khác, chi bằng trực tiếp đưa cho hắn ta, xem hắn ta quay về nhà rốt cuộc muốn làm gì.