Người của Tiên Lai Tông đều quen biết Mạnh Trúc, hắn và Đỗ Nguyệt quen biết cũng đã được ba năm, trong thời gian này qua lại rất thường xuyên.
Đỗ Nguyệt rất thích hắn, mỗi lần hai người gặp mặt xong trở về đều nhắc đến hắn một hồi.
Nhà Mạnh Trúc có một người mẹ bệnh tật, căn bản không thể thiếu thuốc thang, vì để cho hắn sống dễ dàng hơn một chút, Đỗ Nguyệt còn luôn lấy tiền trợ cấp cho hắn.
Đối với điều này mọi người đều cảm thấy không được tốt lắm, nhưng mỗi lần Mạnh Trúc gặp bọn họ đều rất lịch sự lễ phép, bề ngoài không tìm ra được khuyết điểm gì, cho nên cũng không tiện nói gì.
Đừng nói Đỗ Nguyệt lúc mới nghe Mạc Cửu Vi nói không tin, ngay cả Kỷ Thanh Thanh người ngoài cuộc lúc ấy cũng cảm thấy có chút hoang đường, cảm thấy Mạnh Trúc tội không đáng đến mức này.
Nhưng mà hiện tại...
Lúc này vừa vặn Trần Lam đi ngang qua, bất ngờ nghe được lời Mạc Cửu Vi nói, trong lòng khẽ động, liền lấy ra Truyền Âm Thạch gọi những người khác của Tiên Lai Tông tới đây.
Bởi vì hiện tại đệ tử Tiên Lai Tông quá ít, trong môn phái có rất nhiều nơi đều bị bỏ hoang không dùng, chỗ ở của mọi người cũng tương đối tập trung.
Cho nên không bao lâu, mọi người đều buông bỏ công việc trong tay chạy tới, vừa đến liền nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh và Trần Lam đã đứng tụ tập xem kịch vui.
"Kỷ sư muội, Trần sư tỷ, đây là tình huống gì vậy?"
"Suỵt, đừng lên tiếng, xem trước đã."
Người của Tiên Lai Tông đứng thành một hàng, từng người một cố gắng thu nhỏ thân ảnh của mình, sau đó len lén nhìn trộm tình huống bên phía Đỗ Nguyệt.
Nhiều người như vậy, Đỗ Nguyệt lại còn đối diện với hướng của bọn họ, muốn không nhìn thấy bọn họ cũng khó!
Khi phát hiện có nhiều người đang nhìn trộm như vậy, nàng không khỏi giật giật khóe miệng, nhưng cũng không vạch trần, ngược lại còn điều chỉnh lại vị trí đứng, để cho Mạnh Trúc đối diện không hề hay biết.
"Thì ra là vậy. Bất quá Nguyệt Nguyệt, hôm nay nhìn muội thật sự rực rỡ loá mắt, khiến ta không thể rời ánh nhìn." Mạnh Trúc nhìn Đỗ Nguyệt đầy thâm tình, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nói.
Đỗ Nguyệt lại phát hiện ánh mắt của hắn dừng lại trên cây trâm trên tóc mình lâu hơn một chút, trong lòng không khỏi trầm xuống.
Ngay sau đó nàng liền tự thuyết phục bản thân, điều này còn chưa thể nói lên điều gì, cứ chờ thêm xem...
"Thật sao? Đây là Mạnh Linh sư muội tặng cho ta."
Mạnh Linh lúc luyện chế pháp khí cũng có không ít thứ dùng để luyện tập, giống như cây trâm này, nhìn thì rất đẹp, nhưng trên thực tế cũng không phải pháp khí gì, chỉ làm vật trang trí bên ngoài mà thôi.
Loại trâm cài tóc này Mạnh Linh đã làm rất nhiều, mỗi người một cái, cũng chỉ có Mạc Cửu Vi tuổi còn nhỏ, tóc tai còn thưa thớt, nếu không thì khẳng định cũng sẽ được chia cho một cái.
【Tới rồi tới rồi, hắn nhất định sẽ tiếp tục hỏi thăm xem Tiên Lai Tông có phải là phát tài hay không.】Mạc Cửu Vi thầm nghĩ.
Kỷ Thanh Thanh và Đỗ Nguyệt đều không khỏi có chút căng thẳng.
"Trong tay các muội vậy mà lại có tiền nhàn rỗi? Ta thấy Kỷ sư muội lúc nãy ăn mặc cũng rất sang trọng, không giống như trước kia nữa." Mạnh Trúc như là tò mò hỏi.
Hỏi xong, phát hiện ánh mắt Đỗ Nguyệt nhìn mình hình như có chút khác thường, "Nguyệt Nguyệt, muội làm sao vậy?"
"Cũng không tính là có tiền nhàn rỗi, chỉ là có cơm ăn áo mặc mà thôi." Đỗ Nguyệt cúi mi mắt, nói.
Mạnh Trúc nóng lòng muốn hỏi rõ nghi vấn trong lòng, cho nên căn bản không để ý đến sự khác thường của Đỗ Nguyệt, thấy nàng trả lời liền vội vàng hỏi: "Ta ở bên ngoài nghe nói Tiên Lai Tông hình như là gặp được kỳ ngộ gì đó, hiện tại xem ra chuyện này là thật sao? Nguyệt Nguyệt, ta thật sự rất mừng cho muội."
Mạnh Trúc cười vô cùng chân thành, giống như là thật sự đang vui mừng cho nàng vậy.
Đỗ Nguyệt hơi thả lỏng một chút, trong lòng nghĩ có lẽ hắn cũng chỉ là quan tâm mình, cho nên mới thuận miệng hỏi một câu.
"Tin tức của huynh cũng thật linh thông, bất quá những gì bên ngoài truyền tai nhau vẫn là phóng đại quá rồi, chúng ta chỉ là lúc đi lịch lãm vận khí tốt săn được một ít yêu thú, sau khi bán đồ vật mới kiếm được một ít tinh thạch mà thôi." Đỗ Nguyệt nói.