Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không muốn làm vị trí chưởng môn này, ngoài nguyên nhân thân thể ra, càng nhiều hơn là bởi vì cảm thấy bản thân làm chưởng môn, lại có lỗi với tất cả đệ tử trong môn! Nếu như không phải hắn vô dụng như vậy, mọi người sao có thể sống những ngày tháng như bây giờ?

Nhưng không ngờ rằng tất cả những điều này lại có chuyển biến, hơn nữa đều là những chuyển biến tốt đẹp, đáng để mong đợi.

"Nói như vậy, đây cũng là duyên phận của ngươi, thậm chí là duyên phận của Tiên Lai Tông chúng ta." Hứa Diệc Hàn thở dài. "Còn về phần Cửu Vi, con bé e rằng là người chuyển thế của vị đại năng nào đó, chúng ta đối với con bé phải càng thêm cẩn thận cung kính một chút."

"Phải, đây là lẽ đương nhiên." Lưu Phong gật đầu. "Ban đầu ta đã từng nghĩ có phải con bé là đoạt xác mà đến hay không, nhưng mà sau đó lại nghĩ, nếu thật sự là đại năng đoạt xác, vậy thì tuyệt đối sẽ không lựa chọn một cái xác tàn... phế như vậy."

Nói đến tàn phế, chợt nhớ tới chân của chưởng môn cũng bất tiện, vì vậy vội vàng bỏ qua.

Nhưng sắc mặt Hứa Diệc Hàn vẫn tối sầm lại.

"Chưởng môn đừng lo lắng, ta thấy Cửu Vi tâm địa lương thiện, đối với mọi người ở Tiên Lai Tông chúng ta đều rất có thiện ý, hơn nữa con bé lai lịch bất phàm, kiến thức uyên bác, chắc chắn sẽ có cách chữa khỏi chân cho người." Đỗ Nguyệt nhỏ giọng nói. "Không phải con bé nói ta thích hợp học luyện đan sao? Vậy ta sẽ học, biết đâu sau này ta có thể chữa khỏi chân cho mọi người."

"Nên như vậy." Lưu Phong nhìn Đỗ Nguyệt với vẻ hài lòng.

Phải nói là Lưu Phong thời trẻ cũng rất tuấn tú, dung mạo nho nhã, tính tình cũng ôn hòa, bị hắn ta (1) nhìn như vậy, Đỗ Nguyệt chỉ cảm thấy không quen, mặt cũng vì không được tự nhiên mà đỏ lên, "Lưu sư thúc... Người đừng nhìn ta nữa, ta không quen lắm."

(1) Giờ Lưu Phong trẻ rồi mình thay cách xưng hô từ ông sang hắn nha.

Hứa Diệc Hàn không khỏi bật cười, Lưu Phong thì mặt cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

Mạc Cửu Vi sau khi trở về ngủ một giấc, đợi đến lúc tỉnh lại, liền biết được việc Lưu Phong cho Đỗ Nguyệt học đan, Hồ Tửu học phù, Mạnh Linh học khí!

Nàng lập tức kinh ngạc——

【Không phải chứ, tâm linh tương thông đến vậy sao? Ý nghĩ của ta lại một lần nữa trùng hợp với bọn họ!】

【Bây giờ xem ra, Tiên Lai Tông quả nhiên có duyên với ta.】

Đã có duyên, vậy thì nàng phải chăm sóc cho tốt, tuyệt đối không thể để bọn họ rơi vào cảnh sa sút như lúc nàng chưa đến.

"Cửu Vi, ta muốn học luyện đan, muội cứ nằm trên giường đi, có chuyện gì thì gọi ta."

Đỗ Nguyệt ôm Mạc Cửu Vi đến phòng mình, đóng cửa phòng lại, lấy ra lò luyện đan cùng một số quyển sách và ngọc giản, cùng với hai phần dược liệu cơ bản nhất.

Nói là học liền học, không có sư phụ? Không sao, chẳng phải còn có Mạc Cửu Vi sao!

Đỗ Nguyệt xem sách trước, xem qua tất cả ngọc giản liên quan đến đan dược, trí nhớ của tu sĩ so với người thường tốt hơn rất nhiều, đối với loại kiến thức chữ viết trên sách càng nhớ kỹ hơn, không dễ gì quên được.

Vừa xem sách, nàng vừa bắt đầu tự nói chuyện một mình——

"Kỳ lạ, tại sao ở đây lại nói hai loại dược liệu này không thể cho vào trước sau, mà ở giữa phải dùng một loại dược liệu khác để ngăn cách?"

【Bởi vì dược tính của hai loại dược liệu kia xung khắc với nhau, cho vào trước sau sẽ nổ lò đấy!】

Thì ra là vậy.

"Vậy tại sao..."

【Điều này đương nhiên là bởi vì...】

Cứ như vậy, một người hỏi, một người trả lời trong lòng, rất nhanh, tất cả những nghi hoặc của Đỗ Nguyệt đều có đáp án!

Nàng thầm tán thưởng trong lòng: Cửu Vi sư muội thật là giỏi!

Ban đầu nàng còn không tin mình có thể học được luyện đan, nhưng có sư muội ở đây, hiện tại nàng cảm thấy mình cũng không phải là hoàn toàn không có hy vọng.
« Chương TrướcChương Tiếp »