Hứa Diệc Hàn giận dữ, "Quách quản sự! Việc có báo danh hay không là do bản môn tự mình quyết định, Lưu Tiên Tông các ngươi dựa vào đâu mà nhúng tay vào chuyện của bản môn, lại còn tự ý báo danh thay cho chúng ta! E là chuyện này không thích hợp nhỉ?"
Quách quản sự lại không hề sợ hãi chút nào, vẫn cười tủm tỉm nói, "Hứa chưởng môn bớt giận, tông chủ nhà ta cũng là có ý tốt, lo lắng ngươi thân thể bất tiện, không có tâm tư quản lý chuyện môn phái, cho nên mới thuận tay giúp ngươi một chút, sao ngươi không cảm kích mà lại còn trách cứ chứ?"
"Còn nữa, bây giờ ngươi nói vậy cũng đã muộn rồi, môn phái một khi đã báo danh thì không thể thay đổi, cho nên... Bất kể ngươi nghĩ thế nào, lần Tam Nghệ Hoa Môn này, các ngươi nhất định phải tham gia!"
Nói xong, Quách quản sự hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Lúc nói chuyện tuy rằng hắn ta vẫn luôn mỉm cười, nhưng vẻ hung ác độc địa trong mắt lại không thể che giấu mà lộ ra.
"Ầm!"
Hứa Diệc Hàn trầm mặt vỗ một chưởng vào tay vịn xe lăn, "Quá đáng!"
Lưu Phong cũng nhíu mày, "Chưởng môn, bọn họ làm như vậy, rõ ràng là muốn khiến chúng ta khó xử."
"Hừ, hắn ta đây là không đợi được nữa, muốn ép Tiên Lai Tông chúng ta giải tán đóng cửa đây mà." Vô vàn phẫn nộ của Hứa Diệc Hàn đều hóa thành bất lực. "Thôi vậy, đã không thể thay đổi, vậy thì cứ qua loa cho xong chuyện. Xem thử đệ tử nào trong Đan, Phù, Khí có thể miễn cưỡng thử một chút, cứ lên cho có lệ là được."
【Đừng mà!】
【Không phải chỉ là Tam Nghệ Đan Phù Khí sao? Tiên Lai Tông cũng có thể tham gia mà, chúng ta bây giờ đâu có thiếu tiền!】
【Đỗ Nguyệt sư tỷ đạo tâm trong sáng ôn nhu, loại tâm tính bình tĩnh mà mạnh mẽ này là thích hợp nhất để luyện đan, hơn nữa nàng ấy lại có hỏa linh căn, học một chút là sẽ biết thôi.】
【Luyện khí thì Mạnh Linh là thích hợp nhất! Linh căn của nàng ấy tuy rằng có tổn hại, nhưng chỉ ảnh hưởng đến việc tu luyện, mà không ảnh hưởng đến luyện khí. Hơn nữa nàng ấy là lôi linh căn, luyện chế xong pháp khí mà đánh thêm một đạo lôi linh vào, đối với pháp khí cũng có hiệu quả tôi luyện.】
【Về phần chế phù, ta thấy Hồ Tửu là được.】
【Haizz, đáng tiếc ta còn nhỏ quá, nếu không chỉ cần được ta chỉ điểm, trong vòng hai tháng bọn họ nhất định có thể có chút thành tựu! Đến lúc đó không nói là giành được danh hiệu gì tốt đẹp, nhưng ít nhất sẽ không mất mặt, càng sẽ không đứng bét bảng!】
Trong lòng Lưu Phong khẽ động, ánh mắt lóe lên.
Đỗ Nguyệt cũng không khỏi sáng mắt lên, theo bản năng muốn hỏi Mạc Cửu Vi, mình thật sự có thể sao?
Nàng lớn như vậy rồi, còn chưa từng có ai nói nàng thích hợp luyện đan đâu!
"Trần Lam, ngươi đưa Cửu Vi về đi, hình như con bé hơi buồn ngủ rồi." Lưu Phong đột nhiên lên tiếng.
Trần Lam biết bọn họ muốn nói chuyện liên quan đến Cửu Vi, cho nên không nói nhiều, đáp ứng một tiếng rồi ôm Mạc Cửu Vi rời đi.
"Rốt cuộc là tiểu nha đầu kia có lai lịch gì vậy?"
Hứa Diệc Hàn sớm đã nhịn không được muốn hỏi rồi.
Chuyện có thể nghe thấy tiếng lòng của con bé đã rất kỳ quái rồi, vậy mà con bé dường như cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, hơn nữa loại thái độ bình tĩnh tự tin này giống hệt như cao nhân đang ra vẻ ta đây.
Nhưng mà con bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà!
"Chưởng môn đừng vội, nghe ta từ từ nói."
Lưu Phong đem những chuyện xảy ra mấy ngày nay kể lại hết, khi biết được những thay đổi này của Tiên Lai Tông đều là do Mạc Cửu Vi mà ra, mà những lời con bé nói không một câu nào là không đúng, thì ngay cả Hứa Diệc Hàn cũng có chút kinh ngạc.
Từ sau khi chân bị phế, hắn liền mất đi hứng thú với mọi thứ, không còn tu luyện, không muốn gặp ai, ngay cả việc sống cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Tuy là chưởng môn, nhưng mọi việc đều giao cho Lưu Phong quản lý, bản thân hắn thì ẩn cư trong căn nhà gỗ trên đỉnh núi này.
Nếu không phải Lưu Phong kiên quyết không chịu nhận, thì hắn đã truyền vị trí chưởng môn cho ông ấy rồi.