Chương 29

Cái gì mà già rồi!

Mạc Cửu Vi nghe vậy thì cảm thấy không còn lời nào để nói với ông ấy nữa.

【Lão đầu này, ông đúng là lãng phí tiên tủy của mình rồi!】

【Người có tiên tủy vậy mà lại nói dùng linh vật là lãng phí, ông để người khác nghe thấy lời này thì sẽ tức đến thổ huyết mất!】

【Bất quá tiên tủy trên người ông có chút khô kiệt, chắc chắn là cả đời này chưa từng dùng qua thứ gì trời sinh đất dưỡng tốt đẹp, dẫn đến tiên tủy không được tẩm bổ, cho nên mới như vậy.】

【Không sao, chỉ cần uống Dục Linh Thủy vào, tiên tủy tự nhiên sẽ được tẩm bổ… Một giọt chắc chắn là không đủ, ít nhất phải ba giọt.】

【Cơ mà người có tiên tủy cũng không gặp nhiều, xem ra mẫu thân của lão đầu sinh ra ông ấy ở trong rừng, vừa vặn gần đó có linh vật ra đời, cho nên loại tiên thiên chi khí này mới chia cho ông ấy một chút.】

【Bất quá nữ tử khi sinh nở thì thể chất yếu nhất, lại sinh ra đứa con mang tiên tủy hao hết khí huyết, mẫu thân của ông ấy… Rất có thể là sau khi sinh ông ấy không lâu thì qua đời rồi.】

Tu sĩ tu luyện, chính là muốn dùng linh khí để dần dần biến thân thể phàm tục của mình thành ngọc linh chi thể, để cho thân tâm trong sạch, kết nối với trời đất.

Sở hữu tiên tủy, tương đương với việc thân thể trời sinh đã có lực hấp dẫn với linh khí, phần lực hấp dẫn này hoàn toàn có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về linh căn của bản thân, từ đó có được tốc độ tu luyện nhanh hơn.

Cơ thể Lưu lão đầu chấn động, trong mắt lộ ra vẻ khϊếp sợ.

Nhưng ngay sau đó, liền biến thành áy náy, tự trách, nhung nhớ…

Mạc Cửu Vi nói không sai, mẫu thân của ông, quả thực là sau khi sinh ông không lâu thì qua đời.

Ông và phụ thân vẫn luôn cho rằng mẫu thân là bởi vì vết thương quá nặng nên mới mất mạng, lại không nghĩ rằng… Vậy mà lại là bởi vì ông!

Mà bản thân ông, chẳng lẽ thật sự là có tiên tủy?

Lời này không phải là lần đầu tiên ông nghe Mạc Cửu Vi nói, nhưng lần đầu tiên nghe được thì ông không để ý, dù sao lúc ấy còn chưa nhận thức được sự lợi hại của Mạc Cửu Vi, cũng không tin tưởng nàng.

Lại cảm thấy bản thân tu luyện cũng không có gì đặc biệt, tự nhiên không có khả năng là người may mắn có tiên tủy.

Nhưng hiện tại nghe Mạc Cửu Vi nói như vậy, lại thông qua những chuyện mấy ngày nay mà hoàn toàn tin phục nàng, lúc này mới rốt cuộc nghiêm túc nhìn nhận vấn đề này.

Mọi người ở Tiên Lai Tông nhìn nhau, đều có chút hưng phấn.

Trời ạ, Lưu sư thúc của bọn họ, vậy mà lại là thiên tài có tiên tủy sao?!

Tuy rằng thiên tài lớn tuổi như vậy có hơi hiếm thấy… Nhưng mà, thiên tài chính là thiên tài!

Chỉ cần tiên tủy của ông ấy được tẩm bổ tốt, vậy chẳng phải là tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh như gió, so với Mạnh Linh sư muội trước kia cũng không kém gì sao!

“Sư thúc, lãng phí hay không lãng phí gì đó người đừng nói nữa, Dục Linh Thủy này người nhất định phải dùng!” Dịch Hành Vân nghiêm mặt khuyên nhủ.

“Không sai, đồ đạc mọi người cùng nhau lấy được, muốn chia thì phải chia đều, sao có thể bởi vì nguyên nhân này nọ mà không chia chứ?”

“Người không dùng, vậy chúng ta cũng không dùng!”

“Đúng vậy, người có tư cách hơn, không chỉ phải dùng, mà còn phải chia thêm mấy giọt mới đúng!”

Mọi người đều lên tiếng khuyên giải.

【Đúng vậy, khuyên đi, ra sức khuyên đi!】

Mạc Cửu Vi hài lòng, cảm thấy đệ tử của Tiên Lai Tông quả nhiên là rất hợp ý nàng.

Lưu lão đầu có chút động lòng nhìn bình ngọc đựng Dục Linh Thủy ——

Nếu đã như vậy, hay là, thử xem sao?

“Vậy ta cũng dùng vậy.” Ông thỏa hiệp nói.

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu chia cho mỗi người.

【Bất quá vấn đề của Mạnh Linh nằm ở linh căn, việc này cần phải dùng thuốc đặc biệt mới có thể chữa khỏi, nàng ấy dùng Dục Linh Thủy cũng vô dụng, chú định là phải lãng phí một giọt rồi.】

Mạnh Linh trong lòng chua xót, nhưng vẫn thản nhiên từ chối giọt linh thủy được chia đến trước mặt, “Ta không cần đâu, bởi vì ta dùng cũng vô dụng.”

Nghe Mạc Cửu Vi nói như vậy, mọi người cũng không khuyên nữa, chỉ tiếc nuối an ủi Mạnh Linh vài câu.