Chương 19

Mọi người trong Tiên Lai Tông đều nén cười ——

Kỳ thật, ngươi thật sự là trực tiếp "nói" cho chúng ta nghe đó.

Bất quá, Mạc Cửu Vi càng nghĩ như vậy, bọn họ càng không dám nói ra chuyện có thể nghe được suy nghĩ của nàng.

Nói ra cũng không thể thay đổi được hiện trạng, chỉ có thể tự chuốc lấy phiền não!

【Cửa hang ở ngay đây này, chính là vị trí phía trên!】 Đột nhiên, Mạc Cửu Vi phát hiện ra dấu vết của cửa hang.

Gần như cùng lúc đó, Lưu lão đầu bọn họ cũng phát hiện ra vị trí cửa hang.

"Lưu sư thúc, ta đi cùng người." Trần Lam lập tức nói. "Những người khác đừng vào nữa, nếu không người quá đông, động tĩnh lớn, có thể sẽ hỏng việc."

Tu vi của nàng và Lưu Phong là cao nhất trong số những người này, cũng linh hoạt hơn, cho dù là tiến hay là lui đều dễ dàng hơn.

Cửa hang hẹp như vậy, nếu người vào nhiều, muốn lui cũng khó.

"Được, các ngươi ở ngoài chờ đi, tốt nhất là ẩn nấp đi, đừng để người khác phát hiện."

Lưu Phong nói xong liền đi trước vào trong hang.

"Vâng!"

Trần Lam theo sát phía sau, đương nhiên, Mạc Cửu Vi đang được nàng ôm trong lòng cũng cùng đi vào.

Đây cũng là nguyên nhân Trần Lam muốn vào hang, bởi vì chỉ có nàng vào, Mạc Cửu Vi mới có thể thuận lý thành chương cùng đi vào.

Muốn nhanh chóng tìm được linh vật, không thể thiếu sự giúp đỡ của Cửu Vi!

Mà sự thật quả nhiên là như vậy.

【Ở bên trái!】

【Chọn con đường bên phải!】

【Tới rồi tới rồi!】

Lúc trước, bọn họ còn đang nghe theo chỉ dẫn của Mạc Cửu Vi mà đi, nhưng còn chưa kịp nghe nàng nói câu cuối cùng, Lưu Phong và Trần Lam đã nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Bọn họ đã nhìn thấy linh vật rồi.

Ở đó có một tảng đá hình dạng giống như măng, tảng đá dựng đứng từ trên xuống, rất dài, màu sắc có sự khác biệt rõ ràng với những tảng đá xung quanh, tỏa ra ánh sáng như ngọc thạch.

Mà ngay tại vị trí "đầu măng", đang có chất lỏng màu trắng sữa nhỏ giọt xuống, mà linh khí nồng nặc xung quanh chính là từ nơi đó truyền đến.

"Vũng nước trên mặt đất có màu sắc bình thường, "linh biến" của nó có lẽ là mới bắt đầu không lâu." Trần Lam vui mừng nói.

Linh biến cũng chính là linh khí hóa, ở chỗ này trước khi linh vật sinh ra, đầu măng cũng nhỏ nước, nhưng nó nhỏ chỉ là chất lỏng bình thường, không chứa linh khí.

Nhưng ngay khi linh khí tích tụ đủ, thứ nhỏ giọt xuống không còn là nước nữa, mà biến thành linh thủy.

"Đây là Dục Linh Thủy." Ánh mắt Lưu lão đầu cũng mang theo vài phần nóng bỏng.

Đây chính là linh vật mà ông ấy chỉ mới nhìn thấy trong ngọc giản, cả đời này ông ấy chỉ mới nhìn thấy trong sách vở, nghe người khác nói đến, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy!

Ông ấy hít sâu một hơi, cảm giác linh khí ở đây nồng đậm đến mức hít một hơi là có thể tràn vào tứ chi bách hài, cơ thể thoải mái như người đang khát khô uống được một ngụm nước lớn, thoải mái đến mức muốn thở dài.

【Đừng có mà chìm đắm nữa, mau thu thập đồ đạc đi!】 Mạc Cửu Vi sốt ruột.

【Nhanh lên! Bây giờ bên ngoài đã đánh nhau rồi, lát nữa người thắng sẽ xông vào hang trước tiên, thời gian của chúng ta không nhiều đâu!】

Lưu lão đầu giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.

Ông ấy nhìn sang, Trần Lam bên cạnh cũng đã chìm đắm trong đó rồi.

Cũng không thể trách bọn họ kiến thức nông cạn, thực sự là khát vọng đối với linh khí của tu sĩ vốn dĩ đã ăn sâu vào trong xương cốt, trừ phi là đại năng tu vi cao thâm, nếu không người bình thường rất ít ai có thể giữ được bình tĩnh trước mặt linh vật.

Bất quá... Cửu Vi hiển nhiên không phải người bình thường.

Lưu lão đầu vừa nghĩ trong lòng, động tác trên tay cũng không chậm, trước là chạy mấy bước lớn đến trước mặt linh vật, sau đó lấy ra một cái bình ngọc bắt đầu hứng Dục Linh Thủy.

Dục Linh Thủy này không thể chạm vào những loại nước khác, cho nên những giọt Dục Linh Thủy đã nhỏ xuống kia coi như là mất đi hiệu dụng rồi.

"Tách, tách..."