Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Đọc Được Suy Nghĩ Của Sư Muội Tàn Phế, Cả Môn Phái Đều Thăng Thiên

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiếng động gì vậy?" Có đệ tử nghi ngờ hỏi.

Nhưng cũng có người mừng rỡ như điên: "Động tĩnh lớn như vậy, nhất định là linh vật sắp xuất hiện rồi!"

Linh vật nào lại xuất hiện như vậy chứ? Trực giác của Đỗ Uông Tuyền cảm thấy không ổn, giác quan thứ sáu của tu sĩ mách bảo hắn ta phía trước có gì đó bất thường, hắn ta cũng theo bản năng lên tiếng: "Không đúng lắm, chúng ta trước..."

"Gào ——!"

Trong hang động truyền đến một tiếng gầm giận dữ, đầu tiên là một tiếng, sau đó lại là một tiếng nữa.

"Hình như là tiếng thú gầm... không phải linh vật!" Có đệ tử vội vàng phản ứng lại.

"Không ổn, nhanh..." Chữ "chạy" của Đỗ Uông Tuyền còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, liền nhìn thấy trong hang động lao ra hai con yêu thú.

Chúng lắc đầu nguầy nguậy, bộ lông bờm xờm trên người phát ra ánh sáng u ám, mà trong mắt thì tràn đầy lửa giận!

Nhìn thấy kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của mình, hai con Mặc Đề Thú không nhịn được nữa, vừa gầm lên giận dữ, vừa giơ móng guốc khổng lồ lên giẫm xuống bọn họ!

"A!"

Có đệ tử phản ứng không kịp, bị giẫm chết thảm dưới móng guốc, máu tươi bắn tung tóe.

Những đệ tử khác sợ đến mức run rẩy, sau đó hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng bọn họ làm sao có thể chạy nhanh hơn Mặc Đề Thú đang nổi cơn thịnh nộ, hung dữ vô cùng chứ?

Chỉ thấy Mặc Đề Thú mỗi bước một mạng người, giẫm nát các đệ tử thành từng cái bánh thịt máu me be bét, có đệ tử còn đang run rẩy chuẩn bị ngự kiếm bỏ chạy, nhưng kiếm còn chưa kịp triệu hồi ra đã mất mạng rồi!

Ngay lúc hai con Mặc Đề Thú đang tàn sát bừa bãi, Lưu lão đầu bọn họ đã sớm chạy thoát.

"Sư thúc, bọn họ có chết hết dưới móng guốc của Mặc Đề Thú không?" Trần Lam vui mừng hỏi.

Nếu không phải sợ bị Mặc Đề Thú để ý, thì nàng thật sự muốn ở lại xem náo nhiệt!

"Những người khác thì không nói, nhưng Đỗ Uông Tuyền kia chắc chắn có thể chạy thoát." Lưu lão đầu lắc đầu, cũng có chút tiếc nuối, "Không nói đến việc hắn ta có bảo bối giữ mạng, chỉ cần hắn ta đủ nhẫn tâm, vậy thì có thể toàn mạng chạy thoát."

Đỗ Uông Tuyền không giống như ông nghèo rớt mồng tơi, trong tay hắn ta nhất định có bảo bối gia truyền, bất kể là phù lục hay là cái gì, chỉ cần phản ứng nhanh nhất định có thể an toàn rời đi.

Đỗ Uông Tuyền không phải là đám đệ tử gà mờ chưa từng trải sự đời, loại tình huống này không dọa được hắn ta, hắn ta có đủ thời gian để phản ứng.

"Nhẫn tâm?" Trần Lam sửng sốt, sau đó phản ứng lại, "Ý sư thúc là, hắn ta sẽ bỏ mặc đệ tử mà chạy trốn một mình sao?"

Lưu lão đầu chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Sắc mặt Trần Lam trở nên rất khó coi.

Tuy rằng đã sớm biết bản tính của Đỗ Uông Tuyền, nhưng vừa nghĩ đến việc hắn ta thân là trưởng bối trong môn phái, lúc đệ tử gặp nguy hiểm lại bỏ mặc không cứu, mà tự mình chạy trốn, liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.

"Năm đó chúng ta không đi theo bọn họ đến Lưu Tiên Tông, quả nhiên là quyết định chính xác." Một lát sau, nàng mới nói.

Người của Lưu Tiên Tông hành sự tàn nhẫn, Đỗ Uông Tuyền chính là cùng một giuộc với bọn họ, cho nên mới thúc đẩy chuyện chiêu mộ kia.

Bởi vì bất đồng quan điểm với bọn họ, thêm nữa là không muốn bỏ rơi những đệ tử có tư chất bình thường, cho nên mới có chuyện Lưu Phong và Đỗ Uông Tuyền đường ai nấy đi.

【Cảm nhận được rồi, linh vật ở bên kia, chỗ có khói trắng kìa!】

Mạc Cửu Vi rất nhanh đã phát hiện ra vị trí của linh vật.

Linh vật, chính là vật được sinh ra từ linh khí tụ tập, linh khí của nó cực kỳ nồng đậm, tu sĩ một khi sử dụng có thể tăng tiến tu vi.

Hiệu quả cụ thể phải xem linh vật được sinh ra là loại gì, có linh vật sau khi ăn vào có thể tăng cao linh căn, cũng có linh vật có thể chữa lành mọi vết thương.

Nhưng bất kể là loại nào, linh vật đều vô cùng trân quý, cũng là bảo vật một khi xuất thế sẽ khiến cho vạn người tranh giành!

Dưới sự chỉ đường của Mạc Cửu Vi, mấy người Tiên Lai Tông rất nhanh đã hướng về phía linh vật mà tiến tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »