Chương 12

【Tất cả đều muốn đi Thanh Phong Lĩnh? Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi!】

Mạc Cửu Vi vừa nghe liền không ngồi yên được nữa.

Ngày ngày nằm ở đây, mãi mãi chỉ nhìn thấy mấy người này, nàng thật sự chịu không nổi nữa!

Nàng không thể nói chuyện, liền chỉ có thể dùng tiếng ú ớ để biểu đạt sự sốt ruột, tay chân cũng gấp gáp động loạn.

"Sao vậy? Muội cũng muốn đi sao? Vậy làm sao được! Muội còn nhỏ quá, ở đó rất nguy hiểm, không thể đi được!" Mạnh Linh vội vàng khuyên nhủ.

【Không, ta muốn đi!】

"Đi đâu?"

Vừa lúc Lưu lão đầu bọn họ đã thu dọn xong, cùng đi tới chuẩn bị cáo biệt, nghe vậy liền lên tiếng hỏi.

"Tiểu sư muội hình như cũng muốn đi Thanh Phong Lĩnh cùng với mọi người." Mạnh Linh quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu.

"Làm sao có thể..."

【Ta không quản, ta muốn đi!】

【Ta biết chỗ nào có nguy hiểm, ta còn biết chỗ nào có linh vật! A thật là sốt ruột mà, tại sao ta không thể nói chuyện!】

Lưu lão đầu bọn họ ánh mắt khẽ động.

Mạc Cửu Vi biết chỗ nào có linh vật?

Nếu như vậy...

"Không được, Cửu Vi, muội còn nhỏ quá, làm sao có thể mang muội đến loại địa phương đó được?" Trần Lam cũng khuyên nhủ.

【Không mang theo ta, các ngươi mới có nguy hiểm! Các ngươi đám gà mờ này!】

Đám gà mờ:...

"Khụ, hay là, mang Cửu Vi theo đi?" Lưu lão đầu đột nhiên thay đổi chủ ý.

"Lưu sư thúc, làm sao có thể như vậy được!"

"Đúng vậy, như vậy quá mạo hiểm!"

Mọi người đều không tán thành.

Mang theo Mạc Cửu Vi có thể sẽ thu hoạch được rất nhiều, bọn họ tự nhiên là tin tưởng, nhưng lại không thể nào chấp nhận để một đứa bé nhỏ như vậy đặt mình vào chỗ hiểm.

Nếu như con bé xảy ra chuyện gì, vậy thì bọn họ không thể tha thứ cho bản thân!

"Các ngươi quên rồi sao? Ta có một tấm phù bảo." Lưu lão đầu nhắc nhở. "Nếu thật sự có nguy hiểm, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ Cửu Vi rời đi."

Mọi người sửng sốt, sau đó ánh mắt sáng lên.

Lưu lão đầu tu luyện nhiều năm như vậy, trong tay có bảo bối để bảo vệ tính mạng.

Phù bảo mà ông ấy nói đến, chính là vật bảo vệ tính mạng duy nhất của Lưu lão đầu!

Nếu như vậy... Vậy thì hình như có thể thực hiện được?

【Thật tốt quá! Mau mang ta đi!】

"Đã như vậy, vậy thì... Mang theo đi."

Tạm thời thay đổi quyết định, Mạc Cửu Vi cũng trở thành một trong những người đồng hành.

Trần Lam một đường ôm nàng, vì để bảo vệ nàng tốt hơn, còn dùng khăn trải giường và vải vụn cẩn thận buộc nàng ở trước ngực mình, như vậy cho dù có nguy hiểm cũng có thể rảnh tay, hơn nữa sẽ không làm rơi nàng xuống đất.

Chuẩn bị xong, một đoàn người liền xuất phát.

Người hơi đông, pháp khí bay bình thường không chứa hết, bọn họ liền hai người một thanh kiếm bay lên.

Mạc Cửu Vi được bảo vệ rất tốt, nàng có thể nhìn thấy mây bay, còn có thể nhìn thấy dưới chân núi non sông biến hóa, điều này làm cho nàng vui mừng vô cùng.

【Vẫn là phong cảnh bên ngoài đẹp đẽ a.】

【Cuối cùng cũng không cần nằm trên giường nữa!】

Nàng đói bụng, Trần Lam sẽ cho nàng ăn, buồn ngủ liền tự mình nhắm mắt ngủ.

Sau khi tỉnh lại, bọn họ đã đến Thanh Phong Lĩnh.

【Ta cảm nhận một chút... Linh vật ở bên kia!】Mạc Cửu Vi lắc lắc tay trái, rất cố gắng chỉ phương hướng, đồng thời trong miệng còn a a kêu, muốn thu hút sự chú ý của bọn họ.

"Cửu Vi hình như muốn đi về phía bên kia." Lưu lão đầu ánh mắt lóe lên, cười nói.

"Vậy thì đi thôi, dù sao chúng ta cũng không biết phương hướng, để Cửu Vi dẫn đường cũng rất tốt." Hồ Tửu nói.

Mạc Cửu Vi mừng rỡ.

【Thật tốt quá, những người này thật biết điều!】

Vì vậy, tiếp theo nàng liền đảm nhiệm trọng trách dẫn đường, mỗi khi cần đổi hướng liền vừa ú ớ vừa chỉ đường, mà người của Tiên Lai Tông lại thật sự hoàn toàn dựa theo phương hướng nàng chỉ mà tiến lên, không một lần đi nhầm.

Điều này làm cho tâm tình Mạc Cửu Vi rất tốt, nàng thích nhất loại người nghe lời này!

Không chỉ dẫn đường, Mạc Cửu Vi còn luôn có thể phát hiện ra linh thảo ở phụ cận trước!

【Ta ngửi thấy mùi của Xán Xuyến Thảo, hơn nữa còn không ít!】