Chương 11

Ở tu tiên giới này, trong tay không có tiền, vậy thì đồng nghĩa với việc bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Không có tiền, thì không có cách nào mua linh dược, mua không nổi phù triện để chạy trốn, cũng không có pháp khí phòng ngự để chống đỡ thương tổn.

Thậm chí ngay cả loại đan dược cơ bản nhất, có thể bổ sung linh lực, cũng không mua nổi!

Mà những tu sĩ gia thế giàu có, cho dù đối chiến không thắng cũng có thể dựa vào ngoại lực để liều mạng một phen, năm phần năng lực của bản thân có thể biến thành mười phần.

Mạc Cửu Vi nói Thanh Phong Lĩnh có linh khí dao động, là dấu hiệu linh vật sắp xuất thế, vậy thì cũng có nghĩa là sự tranh giành ở đó sẽ trở nên đặc biệt kịch liệt, cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.

Dịch Hành Vân muốn liều mạng một phen, liều thành công, Trúc Cơ Đan của hắn sẽ có hy vọng, liều mạng thất bại, vậy thì bất quá chỉ là một mình hắn chết mà thôi.

Tuyệt đối không thể liên lụy đến đồng môn cùng mạo hiểm với hắn.

"Đã là cơ duyên, vậy thì mọi người đều nên dốc hết sức thử một lần, lần này ai có thể đi thì đều đi hết đi." Lưu lão đầu lại có ý kiến khác, "Không chỉ là vì Trúc Cơ Đan của con, mà còn là vì Tiên Lai Tông chúng ta, cũng là vì Cửu Vi."

"Vì Cửu Vi?" Mọi người nghi ngờ.

"Ừm, Cửu Vi tuyệt đối không phải người thường." Lưu lão đầu vẻ mặt nghiêm trọng, "Ta thấy, con bé rất có thể là chuyển thế của vị đại năng nào đó, cho nên tuổi còn nhỏ đã không tầm thường như vậy. Chỉ là hiện tại con bé còn nhỏ, còn chưa thử linh căn, nhưng ta đoán con bé nhất định có tư chất phi phàm."

Điều này đúng là như vậy.

Mọi người đều tán thành gật đầu.

"Nhưng cũng chính vì như thế, chúng ta càng không thể để con bé lỡ dở." Lưu lão đầu nói, "Nếu như một thiên tài như vậy mà bởi vì Tiên Lai Tông chúng ta nghèo khó mà ảnh hưởng đến việc tu luyện, vậy thì chúng ta chính là tội lỗi tày trời! Cho nên dù là vì con bé, chúng ta cũng phải cố gắng kiếm chút tinh thạch mới được."

Con nít còn nhỏ, ăn mặc ở đều cần tinh thạch, hơn nữa Mạc Cửu Vi còn bị tàn tật, sau này không thể thiếu tinh thạch để chữa trị.

Mọi người nghĩ lại, quả thật là có lý.

"Lưu sư thúc nói đúng, nếu đã như vậy, vậy ta cũng cùng Dịch sư đệ đi."

"Ta cũng đi."

"Ta cũng đi! Đến lúc đó cùng lắm là chết mà thôi, có gì phải sợ!"

"Đúng vậy, chúng ta trốn chui trốn lủi ở Tiên Lai Tông thời gian cũng đủ lâu rồi, ta sớm đã nhịn không nổi nữa, lần này liền đi cướp đoạt một phen, tất cả đều dựa vào tạo hóa! Cho dù thật sự chết thì ta cũng nhận!"

Trước kia mọi người đều bị trói buộc tay chân, không dám hành động, chính là bởi vì không có tự tin.

Nhưng hiện tại nhìn xem, bọn họ sắp chết đói rồi, bọn họ chết đói thì không sao, nhưng nếu Mạc Cửu Vi cũng... Vậy thì bọn họ không thể tha thứ cho bản thân!

Hơn nữa Mạc Cửu Vi nói lần này là cơ hội tốt, vậy thì bọn họ cứ cùng nhau đi, dù sao cũng tốt hơn là ngồi chờ chết.

Mọi người nghĩ vậy liền đi chuẩn bị, cố gắng bán hết tất cả những thứ trong tay không dùng đến, sau đó gom góp tiền mua một ít thuốc trị thương.

Lúc Mạc Cửu Vi tỉnh lại, liền thấy bên cạnh chỉ còn lại mỗi Mạnh Linh.

【A? Mọi người đâu hết rồi?】

Nàng nghi ngờ đảo mắt nhìn xung quanh.

"Cửu Vi ngoan, mấy ngày tiếp theo đều là Mạnh sư tỷ chăm sóc muội!" Mạnh Linh vỗ vỗ bộ ngực phẳng lì của mình, "Sư bá bọn họ nghe nói Thanh Phong Lĩnh có khả năng sẽ có bảo vật xuất thế, nên đang thu dọn đồ đạc, dự định cùng nhau đi thử vận may."

Mạnh Linh tuổi nhỏ nhất, linh căn lại còn bị tổn hại, không thích hợp đi, cho nên nhiệm vụ chăm sóc Mạc Cửu Vi liền rơi vào trên đầu nàng ấy.

Kỳ thật nàng ấy cũng rất muốn đi, bất quá vì tiểu sư muội, liền nhịn xuống.