"Chính vì còn trẻ nên càng không thể trì hoãn! Tu sĩ trẻ tuổi tranh giành chính là sớm một năm sớm một tháng, có thể sớm một chút thì hay một chút! Không nhân lúc còn trẻ mà đột phá, chẳng lẽ phải giống như ta, nửa thân chôn đất rồi mới đi đột phá sao!" Lưu lão đầu bực tức nói.
Càng trẻ tuổi, tiềm lực càng lớn, sớm một năm Trúc Cơ sẽ càng có thêm một phần hy vọng đột phá đến Kim Đan!
"Chúng ta gom góp số tiền trong tay, đi mua cho Dịch sư đệ một viên Trúc Cơ Đan đi." Trần Lam nói, "Ta còn một ít tài liệu có thể bán."
"Ta hiện tại sẽ đi Phượng Ngâm Sơn, nói không chừng còn có thể hái được một ít linh thảo mang về bán." Đỗ Nguyệt nói.
"Ta không còn thứ gì khác, chỉ có cái hồ lô này có lẽ có thể bán được giá tốt."
Hồ Tửu cúi đầu, đầy yêu thương vuốt ve chiếc hồ lô nhỏ đeo bên hông, trong mắt tràn đầy sự không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay thò ra lấy nó xuống.
Hắn nghiện rượu như mạng, trên người không có thứ gì đáng giá, bởi vì tiền đều mang đi mua rượu uống hết rồi.
Nói thật, chỉ có chiếc hồ lô nhỏ nhìn như bình thường này là thứ quý giá nhất của hắn, không gì sánh bằng.
Bên trong đựng một loại rượu gọi là Hồng Châu, loại rượu đó là do hắn và vong thê cùng nhau ủ ra khi nàng ấy còn sống, dùng rất nhiều loại linh thảo, vô cùng trân quý.
Loại rượu đó được đặt theo tên của thê tử hắn, vốn có một vò, sau khi thê tử mất, hắn thường nhớ đến mức không ngủ được, mỗi khi như vậy sẽ uống vài ngụm, để tưởng nhớ nàng ấy.
Mấy năm trôi qua, cũng chỉ còn lại một hồ lô nhỏ này. Hắn không nỡ uống, liền đeo trên người, giống như nàng ấy vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn.
Loại rượu này rất hiếm, trên đời không còn bình thứ hai, chỉ là số lượng còn lại có hơi ít, nhưng nếu đem bán ít nhất cũng có thể được vài trăm viên tinh thạch thượng phẩm.
Dịch Hành Vân sửng sốt, sau đó kinh hãi, "Sao có thể như vậy được! Đây chính là thứ duy nhất Hồng Châu tỷ để lại cho huynh, sao có thể bán đi được!"
Hồ Tửu lại cười một tiếng, "Lúc trước thiếu tinh thạch của Trịnh Thành, ta cũng không bán nó, là bởi vì ta không cam lòng đem một đoạn hồi ức quý giá như vậy cho một tên khốn kiếp đó, hắn ta không xứng. Nhưng Hành Vân, đệ xứng đáng, đệ còn có tương lai xán lạn, không giống như chúng ta, không còn chút hy vọng nào."
Dịch Hành Vân lắc đầu, "Không, ta sẽ không nhận đâu, ta thà rằng không đột phá."
Kỷ Thanh Thanh nắm chặt trường kiếm trong tay, "Hay là bán kiếm của ta đi..."
"Kỷ sư tỷ, ta không đồng ý, những lời này tỷ đừng nói nữa!" Dịch Hành Vân vẫn như cũ cự tuyệt.
Mạc Cửu Vi ở bên cạnh xem đến buồn ngủ.
【Sống thế này cũng quá khổ rồi, chỉ cần gặp chút khó khăn là phải bán đi thứ duy nhất đáng giá trong tay... Chẳng lẽ những thứ khác của bọn họ cũng đều bán hết như vậy sao?】
【Đây chẳng phải là ngồi ăn núi lở sao, làm sao có thể là kế lâu dài được?】
【A, gần đây có linh khí dao động? Để ta tính thử xem... Ồ, Thanh Phong Lĩnh gần đây hình như có linh vật xuất thế.】
【Nói đến Thanh Phong Lĩnh này cũng là một nơi tốt, người của Tiên Lai Tông nếu có thể đến đó dạo một vòng, thì Trúc Cơ Đan gì đó chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?】
Mạc Cửu Vi kiệt sức, thân thể cũng không khống chế được, không bao lâu sau liền ngủ say.
Mà mấy người Tiên Lai Tông thì thần sắc khẽ động, nhìn nhìn lẫn nhau——
"Thanh Phong Lĩnh?"
Bọn họ đồng thanh nói.
Dịch Hành Vân suy tư một chút, liền nói: "Ta muốn đi Thanh Phong Lĩnh."
"Chúng ta cùng đi!"
"Đúng vậy, cùng đi đi, người đông sức lớn."
Dịch Hành Vân lại lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Nguyên nhân chúng ta không mạo hiểm đi kiếm tinh thạch, chẳng phải là bởi vì trong tay chúng ta ngay cả tiền mua thuốc cũng không có sao? Chuyện nguy hiểm ta tự mình đi làm là đủ rồi, cho dù thật sự mất mạng cũng không sao, không cần mọi người cùng mạo hiểm với ta."