Lỗ đại nương nhìn Nam Cung Tô Hạo với ánh mắt kỳ quái, rồi cười nói: “Hôm qua, ta nhìn thấy Tiểu Dục bị người của Diệp phủ đón đi rồi. Nghe Tiểu Dục nói, nó muốn đến Diệp gia làm ở rể.”
Nam Cung Tô Hạo nhíu chặt mày: “Lỗ đại nương, bà nói Diệp gia nào?”
Lỗ đại nương đáp: “Chính là Diệp gia giàu có nhất ở huyện Cổ Nguyên chúng ta đây.”
“Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là Tiểu Dục nhà này có phúc khí tốt. Đó chính là Diệp gia danh tiếng lẫy lừng, người khác muốn cầu cũng không được.”
“Người ta vẫn thường nói ngốc có phúc của ngốc, Tiểu Dục trở thành ở rể Diệp gia, sau này mỗi ngày đều được ăn sung mặc sướиɠ, cuộc sống như vậy chắc chắn còn tốt hơn ở nhà mình nhiều.”
Nghĩ đến từ sau khi Nam Cung Dương mất tích, Tiểu Dục từ một cậu bé mập mạp nặng hơn ba trăm cân gầy trơ xương. Có thể thấy Nam Cung thiện nhân không biết nuôi trẻ con, quan trọng nhất là không giữ được tiền tài.
Lỗ đại nương thật lòng cảm thấy Diệp phủ là gia đình giàu có như vậy, đã cưới Tiểu Dục về làm ở rể, chắc chắn sẽ không để Tiểu Dục phải chịu thiệt thòi gì.
Không nói đến sơn hào hải vị, ít nhất cũng phải có thịt để ăn.
Nói đến hăng say, Lỗ đại nương hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của Nam Cung Tô Hạo, cái miệng kia của bà ta vẫn đang không ngừng lải nhải.
“Tiểu Dục đã có nơi nương tựa, tiếp theo Nam Cung thiện nhân có thể tính đến chuyện của mình rồi. Không còn Tiểu Dục là gánh nặng, tin rằng sẽ có rất nhiều cô nương nguyện ý gả cho ngươi.”
“Nếu ngươi có cô nương nào vừa ý, ta có thể giúp ngươi làm mối. Nếu ngươi không có cô nương nào vừa ý, ta có thể giới thiệu cho ngươi.”
Nói tới nói lui, Lỗ đại nương bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống mấy độ. Ngẩng đầu lên, bà ta nhìn thấy Nam Cung Tô Hạo đang sa sầm mặt mày. Khuôn mặt anh tuấn kia không còn vẻ ôn hòa như mọi ngày, ngược lại có chút đáng sợ.
Lỗ đại nương sợ hãi trong lòng.
“Cái đó… Ta còn có việc bận, đi trước đây.”
Nói xong, Lỗ đại nương chạy như bay vào Chu phủ.
Sắc mặt Nam Cung Tô Hạo u ám, ba ngày trước Diệp gia đã phái bà mối đến nói chuyện này rồi. Lúc đó, hắn đã không chút do dự từ chối bà mối, không ngờ bọn họ lại ra tay với Tiểu Dục.
Còn để Tiểu Dục chuốc thuốc mê cho hắn.
Diệp phủ! Diệp gia!
Tốt, tốt lắm!!!
Nam Cung Tô Hạo siết chặt nắm tay, xoay người trở về phủ lấy một cây gậy to bằng cánh tay. Sau đó, hắn mang theo lửa giận ngút trời bước ra khỏi Nam Cung phủ.
Đúng lúc này, một tiểu khất cái khoảng tám chín tuổi từ xa chạy đến. Vừa chạy, cậu bé vừa kêu lên:
“Nam Cung thiện nhân, Nam Cung thiện nhân, đệ đệ của ngươi xảy ra chuyện rồi.”
Nam Cung Tô Hạo nhíu mày nhìn tiểu khất cái.
Đợi tiểu khất cái chạy đến gần, hắn nghe thấy cậu bé nói:
“Nam Cung thiện nhân, ta nghe người của Diệp phủ nói đệ đệ của ngươi bị đại thiếu gia Diệp gia khắc chết rồi.”
Đầu óc Nam Cung Tô Hạo như muốn nổ tung, trong đầu chỉ còn lại một giọng nói: Tiểu Dục chết rồi, Tiểu Dục chết rồi…
Thấy Nam Cung Tô Hạo đứng im bất động, tiểu khất cái cảm thấy phản ứng của hắn không giống với phản ứng mà người sai khiến mình mong đợi, vội vàng lặp lại một lần nữa.
“Nam Cung thiện nhân, nha hoàn của Diệp phủ nói đệ đệ của ngươi bị đại thiếu gia Diệp gia khắc chết rồi.”
Nam Cung Tô Hạo hoàn hồn, xoay người trở về phủ ném cây gậy xuống đất. Hắn lục tung trong phòng một hồi, cuối cùng cầm một thanh đại đao đi ra ngoài.
Lần này, hắn không còn là lửa giận ngút trời nữa, mà là sát khí đằng đằng.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đầy sát khí của Nam Cung Tô Hạo, tiểu khất cái cảm thấy nhiệm vụ của mình coi như đã hoàn thành.
Đợi Nam Cung Tô Hạo đi ra khỏi con hẻm này, chắc chắn sẽ nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao.
Tung đồng bạc trong tay lên, tiểu khất cái chuẩn bị đi mua hai cái bánh bao nóng hổi để tự thưởng cho mình.
Trên đường.
Rất nhiều người quen biết Nam Cung Tô Hạo, vốn định chào hỏi hắn, hỏi thăm hắn chuyện về đệ đệ của hắn.
Kết quả nhìn thấy hắn lạnh lùng, trong tay còn cầm một thanh đại đao.
Bộ dạng này, rõ ràng là muốn đi gϊếŧ người.
Chậc chậc, không cần hỏi cũng biết.
Tin đồn chắc chắn là thật rồi, đệ đệ ngốc nghếch của Nam Cung thiện nhân chắc chắn là bị đại thiếu gia Diệp gia khắc chết rồi.
Xem ra Nam Cung thiện nhân là muốn đến Diệp phủ báo thù.
Không ít người đi theo Nam Cung Tô Hạo, định bụng xem náo nhiệt.
Người dân huyện Cổ Nguyên đều biết Diệp phủ rất giàu có, nhưng rốt cuộc giàu có đến mức nào, thì không ai biết.
Bên trái bên phải bậc thang đá trước cổng Diệp phủ đều đặt hai con sư tử đá, bên trái bên phải tấm biển phủ đệ đều treo một chiếc đèn l*иg đỏ, trên đèn l*иg còn viết một chữ “Hỷ”.
Cổng lớn đóng chặt.
Nam Cung Tô Hạo đến trước cổng Diệp phủ, nhìn thấy hai chiếc đèn l*иg đỏ trước cổng, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt. Hắn bước lên mấy bước, vung đại đao lên, “vèo vèo” hai nhát chém rụng hai chiếc đèn l*иg xuống đất.
Những người xem náo nhiệt đồng loạt lùi về phía sau hai bước. Bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt, không muốn bị vạ lây.