Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại Đỗ quản gia và Nam Cung Trần Dục.
Đồ ăn tối qua đã nôn hết ra ngoài, bây giờ Nam Cung Trần Dục đói đến mức ngực dán vào lưng, hắn nhìn Đỗ quản gia hỏi:
“Đùi gà của ta khi nào thì có?”
Đỗ quản gia: Quả nhiên là một tên ngốc, chỉ biết ăn.
Đỗ quản gia vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy hai nha hoàn bưng khay đi vào sân.
“Tới rồi.”
Ngửi thấy mùi thức ăn, Nam Cung Trần Dục lập tức đứng dậy, đi đến bên bàn ngồi xuống. Hắn bưng bát cháo lên trước, “ực ực ực” uống hết nửa bát, sau đó cầm lấy đùi gà gặm.
Đỗ quản gia nhìn Nam Cung Trần Dục đang ăn uống ngon lành với ánh mắt phức tạp, rồi dặn dò hai nha hoàn:
“Sau này cô gia chính là chủ tử trong phủ, các ngươi phải hầu hạ cho tốt.”
Nam Cung Trần Dục đột nhiên lên tiếng: “Ta không cần bọn họ hầu hạ, tối hôm qua ta ăn đồ bọn họ đưa tới, đau bụng cả đêm.”
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Đỗ quản gia, hai nha hoàn “bịch” một tiếng quỳ xuống.
Bọn họ thực sự không ngờ một tên ngốc mà cũng biết mách lẻo.
“Đỗ quản gia tha mạng, chúng nô tỳ cái gì cũng không biết.”
Sắc mặt Đỗ quản gia khó coi: “Các ngươi đã làm gì?”
Hai nha hoàn run rẩy nói: “Chúng nô tỳ cái gì cũng không làm.”
Đỗ quản gia hừ lạnh một tiếng, vừa định sai người lôi hai nha hoàn xuống, đột nhiên nhớ đến lúc nãy hắn ta đến đây, hình như trong sân này không có một hạ nhân nào.
“Ra sân quỳ đi.”
Đợi hai nha hoàn đi ra ngoài, Đỗ quản gia mới nói với Nam Cung Trần Dục:
“Cô gia, người cứ ăn trước đi, lão nô sẽ sắp xếp người khác đến hầu hạ người.”
Nam Cung Trần Dục phất phất tay, ý bảo hắn ta cứ đi đi.
Lúc này, Đỗ quản gia bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, đó là Nam Cung Trần Dục không phải tên ngốc. Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa xuất hiện, đã bị hắn ta phủ định.
Huyện Cổ Nguyên không lớn cũng không nhỏ, không ai là không biết con trai cả của Nam Cung Dương là một “người tốt”, còn con trai út là một tên ngốc.
Thở dài một hơi, Đỗ quản gia đi ra ngoài.
Hôm qua đại thiếu gia nôn ra máu, hôm nay vẫn còn hôn mê; gia chủ cũng hôn mê bất tỉnh; nhị thiếu gia và tiểu thư thì lại không làm nên trò trống gì; lão phu nhân và Diệp nhị gia thì lại đang như hổ rình mồi.
Đỗ quản gia phát hiện ra mình có quá nhiều chuyện phải lo lắng. Chỉ một đêm hôm qua, tóc đã bạc thêm mấy sợi. Đợi gia chủ tỉnh lại, nhất định phải yêu cầu ông ấy tăng thưởng hàng tháng cho mình.
Trong phòng.
Ăn uống no nê, Nam Cung Trần Dục đứng dậy.
Tiểu tư mới được điều đến thấy vậy, bước lên hỏi: “Cô gia, người muốn đi đâu?”
Nam Cung Trần Dục liếc nhìn hắn ta một cái: “Chủ tử đi đâu mà cũng phải báo cáo với ngươi sao?”
Tiểu tư: “…” Cô gia thực sự là tên ngốc sao?
Nam Cung Trần Dục có thể xóa bỏ ký ức của tiểu tư, nên không lo lắng hắn ta nói lung tung.
“Ngươi tên gì?”
“Cô gia cứ gọi tiểu nhân là Tiểu Lưu.”
“Tiểu Lục.”
“Là Tiểu Lưu.”
“Tiểu Lục Tử.”
Tiểu tư: “…” Cô gia hình như là tên ngốc thật!
“Tiểu Lục Tử, ngươi vào Diệp phủ khi nào?”
Tiểu Lưu chớp chớp mắt, sao cô gia lại không giống tên ngốc nữa rồi?
Nam Cung Trần Dục: “Ngươi bị lãng tai à?”
Thái độ của Tiểu Lưu lập tức nghiêm túc hơn một chút:
“Tiểu nhân đến Diệp phủ được tám năm rồi.”
Nam Cung Trần Dục: “Vậy ngươi kể cho ta nghe chuyện của Diệp phủ đi.”
Tiểu Lưu lộ vẻ mặt khó xử.
Nhìn ra Tiểu Lục Tử không muốn nói chuyện của chủ nhà, Nam Cung Trần Dục cũng không ép buộc hắn ta. Hắn đổi một câu hỏi khác:
“Kể cho ta nghe về Diệp lão phu nhân, còn có cả tên Diệp nhị gia gì đó nữa.”
Trên mặt Tiểu Lục Tử lộ ra vẻ mặt thoải mái: “Diệp nhị gia tên là Diệp Minh Thụy, có một trai một gái. Con trai tên là Diệp Vĩnh Thao, con gái tên là Diệp Mộng Dĩnh. Diệp nhị gia…”
“Dừng lại.”
Nghe thấy những cái tên có chút quen thuộc, Nam Cung Trần Dục lên tiếng cắt ngang Tiểu Lục.
Đúng lúc Nam Cung Trần Dục đang vắt óc suy nghĩ xem mình đã nghe thấy cái tên “Diệp Mộng Dĩnh” ở đâu, thì khóe mắt bỗng nhìn thấy một bóng người lén lút đứng ở cửa viện.
Khi hắn quay đầu nhìn lại, người nọ vội vàng rụt đầu lại. Cửa viện có hai gia đinh canh giữ, người mà gia đinh không đuổi đi, chỉ có thể là chủ tử trong phủ.
Nam Cung Trần Dục nháy mắt ra hiệu với Tiểu Lục.
Tiểu Lục hiểu ý, chạy nhanh ra cửa viện.
Không lâu sau, Tiểu Lục lại chạy về.
Cũng không đợi Nam Cung Trần Dục hỏi, Tiểu Lục đã chủ động báo cáo:
“Người vừa nãy ở cửa viện là nhị thiếu gia. Lúc tiểu nhân đi đến cửa viện, nhị thiếu gia đã rời đi rồi.”
Nam Cung Trần Dục đầy đầu dấu chấm hỏi: “Ngươi nói nhị thiếu gia là ai?”
“Là nhị công tử của gia chủ.”
“Gia chủ?” Nam Cung Trần Dục lẩm bẩm: “Vậy chẳng phải là nhạc phụ của ta sao!”
Hắn lại hỏi: “Nhạc phụ của ta có mấy người con?”
Tiểu Lục đáp: “Gia chủ có hai trai một gái.”
“Tên là gì, bao nhiêu tuổi?”
“Đại thiếu gia tên là Diệp Dập Sinh, mười sáu tuổi; nhị thiếu gia tên là Diệp Vân Trình, mười ba tuổi; tiểu thư tên là Diệp Nghệ Hân, cũng mười ba tuổi.”