Biết được tình huống của Diệp Dập Sinh, Nam Cung Trần Dục thả thần thức vào trong nhẫn trữ vật. Ý niệm vừa động, từng lọ sứ lần lượt xuất hiện trong tay hắn.
Lần lượt là Bổ Thiên Đan, tu bổ đan điền; Bổ Huyết Đan, bổ sung khí huyết thiếu hụt trong cơ thể; Đại Hoàn Đan, đồng thời chữa trị nội thương và ngoại thương.
Nghĩ nghĩ, hắn lại lấy ra một cái lọ sứ. Trong lọ sứ này chứa Hộ Mạch Đan, công dụng là bảo vệ tâm mạch. Phòng ngừa dược hiệu quá mạnh, Diệp Dập Sinh không chịu nổi.
Mỗi lọ sứ đổ ra một viên thuốc, sau đó cất lọ sứ vào nhẫn trữ vật.
Nhìn đống đan dược đã chuẩn bị xong, người còn chưa cứu chữa xong, Nam Cung Trần Dục đã bắt đầu nghĩ đến muốn báo đáp gì rồi.
Cởi giày lên giường, Nam Cung Trần Dục nhẹ nhàng đỡ Diệp Dập Sinh dậy. Cho hắn uống thuốc, sau đó Nam Cung Trần Dục khoanh chân ngồi sau lưng hắn, giúp hắn hóa giải dược lực.
Thời gian cứ thế trôi qua trong lúc Nam Cung Trần Dục chữa thương cho Diệp Dập Sinh.
Tiểu Thuận và Tiểu Lục vẫn luôn canh giữ ở cửa.
Hoàng hôn buông xuống.
Lão phu nhân sau khi nghe nói Diệp Dập Sinh lại ngất xỉu, liền luôn cho người chú ý động tĩnh bên Dật Nhiên Cư.
Nghe nói buổi tối Dật Nhiên Cư không gọi bữa tối, tâm tư lão phu nhân lại hoạt động.
Bà ta đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ xem có nên đi qua đó xem sao.
Do dự hồi lâu, lúc bà ta đi đến cửa, phát hiện trời đã tối đen. Bà ta lại quay về phòng, quyết định ngày mai lại đi xem sao.
Sáng sớm hôm sau.
Hộ viện canh giữ Dật Nhiên Cư nhìn thấy lão phu nhân và nhị phu nhân dẫn theo một đám người hầu hùng hổ đi tới, tên hộ viện dẫn đầu lập tức bảo người chạy nhanh nhất đi mời quản gia, lại bảo một tên hộ viện khác vào Dật Nhiên Cư bẩm báo.
Những hộ viện còn lại đứng thành một hàng, chặn cửa ra vào.
Đợi lão phu nhân đi đến gần, mười mấy tên hộ viện đồng thanh gọi: “Lão phu nhân.”
Lão phu nhân nhíu mày, trên mặt đầy vẻ không vui: “Nghe nói Dập Sinh lại ngất xỉu, lão thân đặc biệt đến xem.”
Mười mấy tên hộ viện không ai nhúc nhích.
Tên hộ viện dẫn đầu nói: “Mời lão phu nhân thứ lỗi, đại thiếu gia từng dặn dò, không có lệnh của ngài ấy, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý vào Dật Nhiên Cư.”
Lão phu nhân hừ lạnh: “Lão thân là tổ mẫu của Dập Sinh, tự mình đến thăm một đứa cháu trai, chẳng lẽ còn không thể vào sân của nó sao?”
Tên hộ viện mặt không đổi sắc đáp: “Chúng ta chỉ nghe lệnh của đại thiếu gia.”
Nhị phu nhân tiến lên hai bước, đứng bên cạnh lão phu nhân, nhìn đám hộ viện, lớn tiếng quát: “Cháu trai ta hiện tại hôn mê bất tỉnh, các ngươi lại ngăn cản không cho chúng ta vào thăm nó. Các ngươi có ý đồ gì?”
Đám hộ viện im lặng không nói.
Lão phu nhân tức giận nói: “Tất cả tránh ra.”
Bà ta dùng linh lực uy hϊếp, đám hộ viện tuy có chút võ công, nhưng căn bản không phải đối thủ của tu sĩ, sôi nổi lùi về sau mấy bước.
Thấy lão phu nhân sắp xông vào, quản gia rốt cuộc cũng chạy tới.
Đám hộ viện nghe thấy tiếng quản gia, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Lão phu nhân sáng sớm đã đến thăm đại thiếu gia, xem ra người thật lòng quan tâm thân thể đại thiếu gia. Chỉ là đại thiếu gia từ trước đến nay hiếu thuận, đợi đại thiếu gia tỉnh lại, biết được người đã đến Dật Nhiên Cư, nhất định sẽ tự trách.”
“Đại thiếu gia một khi tự trách, có khả năng sẽ đi tìm Vĩnh Thao thiếu gia tâm sự.”
Vừa nói, quản gia đã đi đến cửa Dật Nhiên Cư.
Diệp nhị phu nhân tức giận nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến Thao nhi nhà ta?”
Đúng lúc này, Diệp nhị gia núp ở góc tường nghe lén nghe thấy quản gia nhắc đến con trai mình, lập tức xông ra.
“Đỗ Nguyên, ngươi chẳng qua chỉ là quản gia của Diệp phủ, mẫu thân ta là tổ mẫu ruột của Dập Sinh. Chẳng lẽ tổ mẫu đến thăm cháu trai lúc nó bị bệnh cũng không được sao?”
Quản gia cũng không tức giận, hòa nhã nói: “Nếu Diệp lão phu nhân thật lòng muốn tốt cho đại thiếu gia, xin hãy đợi đại thiếu gia tỉnh lại rồi hãy đến thăm.”
Lão phu nhân lộ vẻ lo lắng: “Đỗ quản gia, ngươi ngăn cản không cho chúng ta vào, chẳng lẽ Dập Sinh xảy ra chuyện gì sao?”
Quản gia lạnh mặt: “Lão phu nhân cẩn ngôn, đại thiếu gia cũng giống như trước kia, hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.”
“Nếu Dập Sinh cũng giống như trước kia, tại sao ngươi lại ngăn cản lão thân vào thăm?” Lão phu nhân quyết tâm, hôm nay nói gì bà ta cũng phải vào xem.
Nam Cung Trần Dục đang chữa thương cho Diệp Dập Sinh trong phòng, bỗng nhiên phát hiện có người chạm vào kết giới.
Hắn lập tức thả thần thức ra, liền nhìn thấy Tiểu Lục và Tiểu Thuận đứng trước cửa phòng với vẻ mặt lo lắng, bên cạnh bọn họ còn có thêm một hộ vệ.
Thần thức di chuyển đến cổng viện.