Tiểu Thuận và Tiểu Lục lo lắng không thôi, rõ ràng vẫn ổn, tại sao đại thiếu gia lại ngất xỉu. Tiểu Thuận chạy nhanh vài bước, trước khi Nam Cung Trần Dục đến, nhanh chóng mở cửa phòng Diệp Dập Sinh.
Nam Cung Trần Dục thuận thế ôm Diệp Dập Sinh vào phòng, đặt hắn lên giường.
Tiểu Lục vội vàng rót một ly nước, Tiểu Thuận từ trong ngăn kéo lấy ra một cái lọ sứ, hai người nhanh chóng đi đến bên giường.
Nam Cung Trần Dục ngăn hai người lại: “Hai người muốn làm gì?”
Tiểu Thuận đáp: “Cho đại thiếu gia uống thuốc.”
“Thuốc gì, đưa ta xem.” Nói xong, Nam Cung Trần Dục đưa tay về phía Tiểu Thuận.
Tiểu Thuận theo bản năng đưa lọ sứ trong tay cho Nam Cung Trần Dục, nhưng mà lúc lọ sứ sắp đến tay Nam Cung Trần Dục, hắn ta đột nhiên nhớ đến Nam Cung Trần Dục là một kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu.
Hắn ta vội vàng rụt tay về.
“Cô gia, đại thiếu gia có tiểu nhân ở đây trông chừng là được rồi, ngài về trước đi.”
Nói xong, hắn ta nháy mắt ra hiệu với Tiểu Lục, ý bảo Tiểu Lục đưa Nam Cung Trần Dục ra ngoài.
Nam Cung Trần Dục lười nói nhảm với Tiểu Thuận, hắn giật lấy lọ sứ trong tay Tiểu Thuận. Liếc mắt nhìn qua, dọa đến mức Tiểu Thuận không dám động đậy. Hắn mới mở lọ sứ ra, đổ ra một viên thuốc màu nâu.
Đưa lên mũi ngửi ngửi, hắn liền biết viên thuốc được luyện chế từ nhân sâm ngàn năm và một ít dược liệu bổ khí huyết.
“Viên thuốc không tệ, có thể kéo dài mạng sống.”
Tiểu Thuận không có tâm tư suy nghĩ xem Nam Cung Trần Dục làm sao biết được công dụng của viên thuốc, lo lắng thúc giục hắn: “Nhanh, nhanh cho đại thiếu gia uống một viên.”
Nam Cung Trần Dục đổi giọng: “Viên thuốc tuy tốt, nhưng với Diệp Dập Sinh lúc này vô dụng.”
Diệp Dập Sinh ngất đi, là bởi vì linh khí hắn đưa vào đã kí©h thí©ɧ đến vết thương cũ của Diệp Dập Sinh.
Hắn bỏ viên thuốc vào lọ sứ, ném lọ sứ cho Tiểu Thuận.
“Sao lại vô dụng?” Tiểu Thuận không quá tin tưởng lời Nam Cung Trần Dục nói: “Trước kia đại thiếu gia ngất đi, uống một viên Hồi Sinh Hoàn, trong vòng hai ngày sẽ tỉnh lại.”
Nam Cung Trần Dục không muốn nhiều lời, trực tiếp ra lệnh cho Tiểu Thuận và Tiểu Lục:
“Hai người ra ngoài canh giữ, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được vào.”
“Diệp Dập Sinh, ta sẽ cứu.”
Nói xong, Nam Cung Trần Dục xòe tay, trong lòng bàn tay bốc cháy một ngọn lửa.
Tiểu Thuận và Tiểu Lục đang định lên tiếng nhìn thấy ngọn lửa, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Tuy nhiên hai người rất nhanh đã phản ứng lại, sau đó hai người trực tiếp “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Nam Cung Trần Dục.
Không cho Nam Cung Trần Dục thời gian phản ứng, hai người thịch thịch thịch dập đầu ba cái với hắn.
“Đa tạ cô gia.”
Hai người đứng dậy đi ra khỏi phòng, chu đáo đóng cửa lại.
Tiểu Thuận kích động nắm chặt tay: “Quá tốt rồi, đại thiếu gia rốt cuộc cũng có cứu rồi.”
“Không ngờ cô gia chính là quý nhân của đại thiếu gia.” Tiểu Lục không nhịn được cảm thán.
Năm Diệp Dập Sinh mười tuổi, gặp được một vị đạo sĩ. Vị đạo sĩ kia xem tướng cho hắn, nói hắn mệnh có một kiếp nạn, sống không quá mười tám tuổi. Muốn hóa giải, trừ phi gặp được quý nhân.
Lúc đó Tiểu Lục và Tiểu Thuận đều đi theo bên cạnh Diệp Dập Sinh, cho nên chuyện này hai người đều rất rõ ràng. Trở về sau, hai người còn đem lời đạo sĩ nói cho Diệp Hiền.
Lúc đó Diệp Hiền còn cố ý đi tìm vị đạo sĩ kia, kết quả đạo sĩ nói mệnh của ông cũng có một kiếp nạn. Nếu Diệp Dập Sinh không gặp được quý nhân, cả nhà bọn họ đều phải chết.
Nghe vậy, cho dù là Diệp Hiền có tính tình tốt đến đâu, cũng không nhịn được mắng chửi vị đạo sĩ kia một trận.
Bản thân Diệp Dập Sinh là một tên ma ốm, nếu không phải trong nhà có tiền, phỏng chừng hắn đã sớm chết rồi. Đối với quý nhân mà đạo sĩ nói, bản thân Diệp Dập Sinh cũng giống như Diệp Hiền, không tin.
Sau đó chuyện này bị Diệp Hiền hạ lệnh không cho phép nhắc lại.
“Tiểu Lục, ngươi nói xem, có nên gọi thêm hộ viện đến đây hay không?” Tiểu Thuận luôn cảm thấy người canh giữ Dật Nhiên Cư quá ít, không an toàn lắm.
“Đột nhiên tăng cường người, chẳng phải là nói cho người khác biết Dật Nhiên Cư có vấn đề sao?” Tiểu Lục không đồng ý nói: “Ta cảm thấy cứ như bình thường là được rồi.”
Tiểu Thuận nghĩ nghĩ, quả thật là như vậy: “Ngươi nói có lý.”
Trong phòng.
Nam Cung Trần Dục cũng không lập tức ra tay cứu chữa Diệp Dập Sinh, hắn trước tiên lấy ngọc thạch chưa dùng hết ra, bố trí một kết giới phòng ngự đơn giản. Sau đó hắn mới đi đến bên giường, đưa tay đặt lên cổ tay Diệp Dập Sinh, lần nữa kiểm tra cho người này.
Lần này, hắn coi như đã nhìn rõ ràng tình huống trong đan điền của Diệp Dập Sinh.
Mặc dù linh căn của Diệp Dập Sinh bị người ta đào đi, nhưng lại mọc ra một cái mới. Chỉ là không có linh khí nuôi dưỡng, cái linh căn này mọc ra sau khi đã qua thời kỳ phát triển chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu, ngay cả linh căn thuộc tính gì cũng không nhìn ra.
Nếu về sau thường xuyên ăn đồ ăn chứa linh khí, cái linh căn mới mọc này sẽ rất nhanh khôi phục.