Giọng nói của Diệp Dập Sinh lạnh lẽo: "Kỳ Mộc, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, lấy cổ trùng trong người Vân Trình ra, bỏ lại một tay, rời khỏi Diệp phủ. Hai, ta cho người đi tìm muội muội ngươi, để muội muội ngươi cũng được nếm thử mùi vị bị người ta hạ cổ, sau đó bị khống chế."
Kỳ Mộc không ngờ Diệp Dập Sinh còn chưa cho người đi đào mộ, đã khẳng định chuyện muội muội hắn ta còn sống. Hiện tại hắn ta bị nhốt ở đây, không liên lạc được với bất kỳ ai, phải làm sao?
Đầu óc nóng lên, hắn ta buột miệng nói: "Muội muội ta vô tội, ngươi có thủ đoạn gì cứ nhằm vào ta."
Lời này vô nghi là thừa nhận chuyện muội muội hắn ta còn sống.
Bởi vậy lời vừa ra khỏi miệng, Kỳ Mộc liền hối hận.
Diệp Dập Sinh khịt mũi coi thường: "Đừng nói với ta muội muội ngươi vô tội. Ngươi hạ cổ vào người Vân Trình, khống chế Vân Trình, muội muội ngươi chính là kẻ được lợi. Đã là kẻ được lợi, thì lấy đâu ra vô tội?"
"Ta cho ngươi ba ngày suy nghĩ."
Mấy tên hộ viện vô cùng bội phục Diệp Dập Sinh, chỉ bằng vài ba câu nói đã nắm thóp được Kỳ Mộc.
Những chuyện Kỳ Mộc làm đều là chủ nhân hắn ta phân phó, hắn ta chỉ là kẻ không có chủ kiến. Lúc này bị Diệp Dập Sinh phản uy hϊếp, đã rơi vào trạng thái hồn vía lên mây.
Diệp Dập Sinh phân phó: "Đem hắn ta xuống dưới trước."
Lập tức có hai tên hộ viện lôi Kỳ Mộc xuống.
Diệp Dập Sinh xoa xoa mi tâm, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Hiện tại muội muội của Kỳ Mộc tuy nhìn như có thể trở thành con tin, nhưng thực chất là một phiền phức. Nếu người đứng sau Kỳ Mộc biết được Kỳ Mộc bị bắt, rất có thể sẽ trực tiếp gϊếŧ muội muội Kỳ Mộc, sau đó đổ tội cho hắn.
Chuyện tìm muội muội Kỳ Mộc không thể để người khác biết, còn phải mau chóng tìm được người.
Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Dập Sinh vẫy tay với hộ viện cầm đầu.
Hộ viện cầm đầu tiến lên vài bước.
"Đại thiếu gia có gì phân phó?"
Diệp Dập Sinh để tên hộ viện ghé sát tai, nói nhỏ vài câu: "Ngươi tìm hai người lạ mặt canh giữ Kỳ Mộc, sau đó..."
Tên hộ viện càng nghe mắt càng sáng, nghe xong, nhịn không được giơ ngón cái lên: "Đại thiếu gia cao minh, tiểu nhân lập tức đi sắp xếp."
"Đi đi!"
Trở về Dật Nhiên Cư, Diệp Dập Sinh trực tiếp đi về phía phòng Nam Cung Trần Dục.
"Đại thiếu gia." Tiểu Lục canh giữ trước cửa phòng cung kính gọi.
Diệp Dập Sinh khẽ gật đầu, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, nghi hoặc hỏi: "Nam Cung đại thiếu gia và Nam Cung nhị thiếu gia đều ở trong phòng?"
Tiểu Lục đáp: "Trong phòng chỉ có cô gia, Nam Cung đại thiếu gia đã rời khỏi Diệp phủ từ một khắc trước. Trước khi đi, Nam Cung đại thiếu gia có nhắn với tiểu nhân, nói là ngài ấy có việc gấp phải về Nam Cung phủ trước, hôm khác lại đến bái phỏng."
Diệp Dập Sinh im lặng, xem ra kế hoạch để Nam Cung nhị thiếu gia trở về chỉ có thể gác lại.
"Vậy Nam Cung nhị thiếu gia đang làm gì?"
Tiểu Lục: "Cô gia đang ngủ."
Diệp Dập Sinh: "..."
Ban ngày ngủ, buổi tối ngủ, một người sao có thể ham ngủ như vậy?
Không hiểu, nhưng tôn trọng.
Diệp Dập Sinh xoay người đi đến thư phòng.
Nửa canh giờ sau.
Một thiếu nữ dẫn theo hai nha hoàn hùng hổ đi đến Dật Nhiên Cư.
Nhìn thấy hộ viện và Tiểu Thuận đang canh giữ trước cửa thư phòng, thiếu nữ bước nhanh vài bước: "Tiểu Thuận, đại ca ta có phải ở bên trong?"
Thiếu nữ chính là Diệp Nghệ Hân.
Tiểu Thuận chắn trước cửa, lễ phép mà cung kính đáp: "Dạ phải."
Diệp Nghệ Hân ngẩng đầu nói: "Ngươi tránh ra, ta tìm đại ca có việc."
"Tiểu thư xin dừng bước, để tiểu nhân vào bẩm báo trước." Tiểu Thuận nói xong, xoay người đi vào thư phòng.
Diệp Nghệ Hân muốn đi theo vào, kết quả bị hộ viện ngăn lại. Một tên hộ viện lạnh lùng nói: "Không có lệnh của đại thiếu gia, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý ra vào thư phòng."
Diệp Nghệ Hân giận đến dậm chân, nhưng không dám xông vào.
Trong thư phòng.
Diệp Dập Sinh đang kiểm tra sổ sách.
Đợi hắn xem xong một quyển sổ sách, Tiểu Thuận mới lên tiếng: "Đại thiếu gia, tiểu tiểu thư đến rồi."
Diệp Dập Sinh lại lấy một quyển sổ sách khác, đầu cũng không ngẩng lên phân phó: "Nói với Tiểu Hân, nếu muội ấy đến nói chuyện ra khỏi phủ, tạm thời đừng nghĩ đến nữa. Thuận tiện nói chuyện nhị thiếu gia cho Tiểu Hân biết."
Ngụ ý chính là không gặp.
"Vâng, tiểu nhân biết nên làm thế nào."
Tiểu Thuận bước ra khỏi thư phòng, thuật lại lời Diệp Dập Sinh, đồng thời đem chuyện Diệp Vân Trình tr trúng cổ nói cho Diệp Nghệ Hân biết.
Ban đầu nhất tâm muốn ra khỏi phủ, Diệp Nghệ Hân nghe nói nhị ca mình trúng cổ, lại hùng hổ đi về phía Vân Khởi viện, nơi Diệp Vân Trình ở.