Trong phòng vang lên tiếng hai người cãi vã, đồng thời, một tiếng bước chân đã đi đến bên giường.
Cảm nhận được một bàn tay đang đưa về phía mặt mình, Nam Cung Trần Dục đưa tay ra, chính xác tóm lấy tay đối phương.
Mở mắt ra, Nam Cung Trần Dục nhìn thấy một lão già để râu. Người này từng xuất hiện trong ký ức của nguyên chủ, là đại phu của Xuân Phong Đường, tên là Trần Bộc Tồn.
Mỗi lần gặp Trần Bộc Tồn xong, nguyên chủ đều phải về nhà uống nước đắng màu đen. Vì vậy, nguyên chủ có ấn tượng rất sâu sắc với Trần Bộc Tồn.
Trần Bộc Tồn: “…” Không phải nói là người đã chết rồi sao?
Sức lực này, nhiệt độ này, đôi mắt đang mở, hơi thở đều đặn, chỗ nào giống người chết?
Nam Cung Trần Dục không cảm nhận được ác ý từ Trần Bộc Tồn, buông tay đang nắm lấy ông ta ra, đôi mắt ngây thơ nhìn ông ta.
Hai người nhìn nhau ba giây, Trần Bộc Tồn tận tâm tận lực bắt mạch cho Nam Cung Trần Dục. Xác định Nam Cung Trần Dục không sao, ông ta mới đi ra ngoài.
Nhìn thấy ông ta đi ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía ông ta.
“Lão phu nhân, người không sao.”
“Tạo nghiệt mà! Đứa nhỏ tốt như vậy mà lại bị Dập Sinh khắc…” chết.
Hai chữ phía sau còn chưa kịp nói ra, Diệp lão phu nhân rốt cuộc cũng phản ứng lại lời Trần Bộc Tồn vừa nói là có ý gì. Bà ta còn đang muốn xác nhận xem có phải mình nghe nhầm hay không, thì đã có người nhanh hơn bà ta một bước lên tiếng.
“Trần đại phu, vừa rồi ông nói… cô gia… cô gia…”
Lời nói đầy kích động của Đỗ quản gia còn chưa dứt, một giọng nói lười biếng đột nhiên chen vào.
“Ta đói! Ta muốn ăn đùi gà.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Chỉ thấy thiếu niên mặc hỷ phục đang ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt còn ngái ngủ.
Nhìn thấy thiếu niên sống sờ sờ đứng trước mặt, nha hoàn từng dò xét hơi thở của hắn sợ đến mức mặt mày trắng bệch; sắc mặt của những người khác cũng không khác là bao.
Chỉ có Đỗ quản gia là vẻ mặt vui mừng.
Từ biểu cảm trên mặt mọi người có thể thấy rõ ràng trong số những người có mặt, chỉ có Đỗ quản gia là không muốn nguyên chủ chết.
Nam Cung Trần Dục âm thầm xếp Đỗ quản gia vào phe mình, còn lại ngoại trừ Trần Bộc Tồn là đại phu, có lẽ đều là những kẻ có ý đồ xấu với nguyên chủ.
Cũng không quan tâm đến biểu cảm của mọi người khi nhìn mình, Nam Cung Trần Dục mở to đôi mắt đờ đẫn, lần lượt đảo qua từng người một.
Khi nhìn thấy một nha hoàn trong số đó, ánh mắt hắn bỗng sáng lên, bước nhanh đến trước mặt nha hoàn.
“Đại thẩm à, đại thẩm đã nói chỉ cần ta gả vào Diệp phủ, mỗi ngày đều có đùi gà ăn.”
“Bây giờ ta đói rồi, ta muốn ăn đùi gà.”
Nha hoàn đó là nha hoàn thân cận của nhị phu nhân nhị phòng, tên là Thải Nhi. Nghe thấy lời nói của Nam Cung Trần Dục, sắc mặt nàng ta từ trắng chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang xanh.
Đại thẩm?
Đây là đang gọi nàng ta sao?
Nàng ta cũng chỉ mới mười bảy tuổi, sao lại giống đại thẩm chứ?
Trước đây, tên ngốc này còn gọi nàng ta là tỷ tỷ xinh đẹp cơ mà? Sao mới có một ngày, nàng ta đã được thăng cấp thành đại thẩm rồi?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Thải Nhi phản ứng cũng không chậm. Lui về phía sau hai bước, nàng ta vội vàng phủi sạch quan hệ:
“Ngươi nói bậy bạ gì đó hả tên ngốc này, ta chưa từng gặp ngươi bao giờ.”
Phần lớn mọi người có mặt đều không cảm thấy việc Thải Nhi gọi Nam Cung Trần Dục là tên ngốc có gì không ổn, chỉ có Đỗ quản gia là sắc mặt khó coi.
Đúng lúc Đỗ quản gia định quát mắng Thải Nhi, thì Nam Cung Trần Dục đã nổi đóa trước.
Hắn chỉ vào Thải Nhi, nước miếng như muốn bay đến mặt nàng ta.
“Ngươi mới là tên ngốc, cả nhà ngươi đều là tên ngốc!”
“Trước đây, lúc ngươi lấy đùi gà cho ta ăn, còn nói với ta rằng, chỉ cần ta vào Diệp phủ, mỗi ngày đều có đùi gà ăn.”
Nói xong câu đó, bụng của Nam Cung Trần Dục phối hợp kêu lên một tiếng “ọc ọc~”.
Mọi người: “…”
Đỗ quản gia là người đầu tiên phản ứng lại, hắn ta chỉ vào một nha hoàn khác trong Diệp phủ: “Ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn cho cô gia.”
“Phải có đùi gà.” Nam Cung Trần Dục bổ sung.
Khóe miệng Đỗ quản gia giật giật, bữa sáng bình thường làm gì có đùi gà. Tuy nhiên, hắn ta vẫn dặn dò nha hoàn kia: “Thêm một cái đùi gà.”
Nha hoàn lĩnh mệnh, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Diệp phủ có hai phòng.
Người thực sự làm chủ là đại phòng.
Gia chủ đại phòng tên là Diệp Hiền, ông có hai con trai, một con gái.
Con trai cả tên là Diệp Dập Sinh, năm nay mười sáu tuổi. Từ nhỏ đã ốm yếu đau bệnh, là một tên ma ốm chính hiệu.
Con trai thứ hai tên là Diệp Vân Trình, năm nay mười ba tuổi.
Con gái út tên là Diệp Nghệ Hân, cũng mười ba tuổi.
Con trai thứ hai và con gái út là long phượng thai.
Cha của Diệp Hiền tên là Diệp Tiến, đã qua đời.
Mẹ tên là Bạch Lan.
Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lan đối xử với Diệp Hiền không đánh thì mắng. Lúc Diệp Tiến còn sống, bà ta đối với người con trai cả Diệp Hiền này luôn tỏ thái độ thờ ơ lạnh nhạt.