"Không, đường ca, ngươi không thể để bọn họ đánh ta."
Diệp Dập Sinh nhận lấy chén trà Tiểu Thuận đưa tới, ưu nhã uống một ngụm, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc Diệp Vĩnh Thao.
Diệp Vĩnh Thao vẫn đang cầu xin tha thứ: "Đường ca, ta thề, sau này ta sẽ không bao giờ đến cái sân này nữa, cầu xin ngươi tha cho ta lần này."
Bên ngoài sân, một tên tiểu tư đang thò đầu thò cổ nghe ngóng động tĩnh trong sân, vội vàng chạy về phía sân của lão phu nhân.
Các hộ vệ chê Diệp Vĩnh Thao quá ồn ào, một người trong số đó cởi giày vải của mình nhét vào miệng Diệp Vĩnh Thao.
Lần này, Diệp Vĩnh Thao không kêu được nữa, còn bị giày vải thối xông đến khóc.
"Bốp~ bốp~" Trượng đánh vào mông, nước mắt nước mũi Diệp Vĩnh Thao chảy đầy mặt.
Mười trượng vừa đánh xong, lão phu nhân cũng chạy đến. Bà ta sải bước đi, không hề giống một lão thái thái năm sáu mươi tuổi. Theo sau bà ta là đám nha hoàn bà tử, người nào người nấy thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu.
Vào trong sân.
Cảnh tượng trong sân đập vào mắt lão phu nhân. Nhìn thấy Diệp Vĩnh Thao nằm úp sấp trên ghế dài đau đớn kêu gào, trong mắt lão phu nhân tràn đầy đau lòng.
"Thao nhi."
Quay đầu lại, Diệp Vĩnh Thao nhìn thấy tổ mẫu yêu thương mình. Gã vừa sụt sịt, vừa khóc lóc kể lể: "Tổ mẫu, sao người đến muộn vậy? Đường ca sai người đánh con mười trượng, mông con đau quá. Hu hu hu~"
Đi đến gần, lão phu nhân nhìn thấy quần áo trên mông Diệp Vĩnh Thao bị đánh rách nát, còn rỉ máu, sát ý trong mắt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức không ai phát hiện ra.
"Diệp Dập Sinh!" Lão phu nhân nhìn Diệp Dập Sinh, không hề che giấu vẻ oán độc trong mắt: "Thao nhi là đệ đệ của ngươi, đánh gãy xương còn nối được gân. Bất kể nó đã làm gì, ngươi cũng không nên sai người đánh nó."
"Ngươi thân là ca ca, nếu đệ đệ làm sai chuyện gì, ngươi nên tự kiểm điểm xem có phải bản thân làm ca ca không đủ tư cách hay không, chứ không phải trút giận lên người đệ đệ."
Diệp Dập Sinh cười lạnh trong lòng.
Lão phu nhân vẫn đang điên cuồng xuất chiêu: "Thao nhi còn nhỏ như vậy, ngươi đã sai người đánh nó mười trượng, ngươi đây là muốn mạng của nó sao?"
"Sao ngươi có thể ác độc như vậy?"
"Diệp gia chúng ta sao lại sinh ra một đứa ngươi cháu máu lạnh vô tình như ngươi?"
Chờ lão phu nhân mắng xong, Diệp Dập Sinh mới chậm rãi lên tiếng: "Tổ mẫu, cho phép tôn nhi nhắc nhở người một chút. Đệ đệ của ta tên là Diệp Vân Trình, Diệp Vĩnh Thao chỉ là đường đệ của ta."
"Nếu đường đệ làm sai chuyện gì, chẳng phải nhị thúc và nhị thẩm mới là người nên tự kiểm điểm xem có phải bọn họ làm cha mẹ không đủ tư cách hay không sao?"
"Sao lại bắt ta là đường ca phải tự kiểm điểm?"
"Ta biết người nhất hướng thiên vị nhị thúc một nhà, ta không trách người. Haiz! Ai bảo phụ thân ta quá thật thà, không biết nịnh hót, lấy lòng người khác, không được người thích cũng là chuyện hợp tình hợp lý."
"Dù sao ai cũng thích nghe lời hay ý đẹp."
"Hơn nữa, ta năm nay mười sáu tuổi, Diệp Vĩnh Thao cũng mười sáu tuổi, nó chỉ nhỏ hơn ta ba ngày. Nếu tổ mẫu cảm thấy đường đệ còn nhỏ, vậy ta cũng không phải lão yêu quái gì."
"Còn nữa tổ mẫu, người đã từng thấy ai máu lạnh vô tình lại cho nhị thúc một nhà đã phân gia ăn sung mặc sướиɠ chưa?"
Lão phu nhân tức đến mức mặt mày tái mét: "Mồm mép tép nhảy, nhị thúc ngươi là thân đệ đệ của phụ thân ngươi. Ngươi không màng tình thân, sai người đánh đường đệ của mình thành ra như vậy, ngươi không máu lạnh thì ai máu lạnh?"
Đúng lúc này, Diệp nhị gia và Diệp nhị phu nhân cũng chạy đến.
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Vĩnh Thao, Diệp nhị phu nhân khóc lóc thảm thiết: "Con trai à, con trai ngoan của mẹ, rốt cuộc là kẻ lòng lang dạ sói nào đã đánh con thành ra thế này. Nếu con có mệnh hệ gì, mẹ sống sao nổi?"
"Nhị thẩm, người muốn mắng ta lòng lang dạ sói thì cứ nói thẳng. Mọi người đều là người sáng suốt, không cần phải nói bóng gió."
Giọng nói của Diệp Dập Sinh tuy không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng vào tai mọi người có mặt.
Diệp nhị phu nhân không ngờ Diệp Dập Sinh lại nói thẳng ra như vậy. Nhất thời, bà ta cũng quên mất phải đáp lời.
May mà Diệp nhị gia rất biết cách đỡ lời: "Dập Sinh, ngươi à, sức khỏe ngươi không tốt, nên nghỉ ngơi cho khỏe. Ngươi và Thao nhi là huynh đệ ruột thịt, nên giúp đỡ lẫn nhau."
"Nếu Thao nhi có chỗ nào làm sai, ngươi cứ nói với nhị thúc, nhị thúc tự sẽ dạy dỗ nó. Các ngươi đều mang họ Diệp, đừng để người ngoài châm ngòi ly gián, làm tổn thương tình nghĩa huynh đệ."
Lúc nói câu này, Diệp nhị gia còn cố ý liếc nhìn Đỗ quản gia. Hàm ý của ông ta chính là Đỗ quản gia đang châm ngòi ly gián.
Đỗ quản gia vô tội bị lôi vào: "..." Lão già này thật là!