"Còn không mau thả ta ra."
Diệp Vĩnh Thao cũng quát hai người.
Hai người vờ như không nghe, nhìn về phía Diệp Dập Sinh. Thấy Diệp Dập Sinh gật đầu, hai người mới buông tay.
Diệp Vĩnh Thao hừ lạnh một tiếng, nhấc chân định đá vào hai người vừa giữ gã.
Hai người kia tự nhiên không thể đứng yên.
Vì vậy, Diệp Vĩnh Thao đá hụt. Do gã đá với lực đạo quá lớn, lại không có chỗ nào để dồn lực. Vì vậy, gã biểu diễn cho mọi người xem một màn ngã sấp mặt.
Mọi người: "..."
Diệp Dập Sinh hướng những hộ vệ đang giữ người của Diệp Vĩnh Thao đến ra hiệu bằng ánh mắt, các hộ vệ lập tức buông người ra.
Được tự do, bốn người kia cũng không dám động, cẩn thận từng li từng tí dùng ánh mắt liếc nhìn Diệp Dập Sinh.
Diệp Dập Sinh quát lớn về phía bốn người: "Còn không mau đỡ đường đệ của ta dậy."
Bốn người vội vàng tiến lên, luống cuống tay chân đỡ Diệp Vĩnh Thao dậy.
Diệp Vĩnh Thao vừa đứng dậy, nhấc chân đá vào mấy người vừa đỡ gã, miệng còn mắng: "Đồ vô dụng!"
Mấy người kia là người của nhị phòng, không dám trốn, chỉ có thể mặc cho Diệp Vĩnh Thao trút giận.
"Đường ca, vừa rồi ta bị tên ngốc kia đá một cái, mới ngã xuống đất." Diệp Vĩnh Thao trừng mắt nhìn Tiểu Lục, tiếp tục nói: "Không biết Tiểu Lục là bị ai sai khiến, cố ý nói dối."
Tiểu Lục kêu oan: "Đại thiếu gia, nô tài không bị ai sai khiến. Nô tài vừa rồi nhìn thấy rất rõ ràng, chính là Vĩnh Thao thiếu gia tự mình ngã."
Diệp Vĩnh Thao chỉ vào Tiểu Lục, tức giận nói: "Ngươi nói dối, ngươi rõ ràng nhìn thấy ta bị tên ngốc kia đá một cái."
Tiểu Lục lý luận: "Nô tài là người thành thật, nô tài chưa bao giờ nói dối."
Diệp Vĩnh Thao tức giận đến mức nói không ra lời: "Ngươi, ngươi ngươi..."
Bị hai người cãi nhau đến đau đầu, Diệp Dập Sinh xoa xoa thái dương, hỏi: "Đường đệ, ngươi đến đây làm gì?"
Ánh mắt Diệp Vĩnh Thao đảo đi đảo lại, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Dập Sinh: "Ta ta ta chỉ là đi ngang qua đây, tiện thể đến thăm tỷ... ca phu."
Diệp Dập Sinh: "Đi ngang qua đây?"
Diệp Vĩnh Thao gật đầu: "Là là vậy, đi ngang qua đây."
Diệp Dập Sinh cười như không cười: "Cái sân này là sân vắng vẻ nhất phủ, đi đâu cũng sẽ không đi ngang qua đây."
Diệp Vĩnh Thao: "..." Tại sao gã lại nói là đi ngang qua cơ chứ?
"Thực ra ta là cố ý đến thăm ca phu, muốn hỏi hắn ở Diệp phủ có quen hay không."
"Đường đệ, là ai cho ngươi ảo giác, khiến ngươi cảm thấy ta rất dễ bị lừa gạt?" Ánh mắt Diệp Dập Sinh đột nhiên trở nên lạnh lùng, khí thế trên người cũng thay đổi.
Cảm nhận được Diệp Dập Sinh thật sự tức giận, thân thể Diệp Vĩnh Thao không khỏi run lên, vội vàng cầu xin tha thứ: "Đường ca, ngươi tha cho ta lần này đi! Ta sau này sẽ không bao giờ đến đây nữa."
Diệp Vĩnh Thao sở dĩ sợ Diệp Dập Sinh như vậy, là bởi vì ba năm trước, Diệp Vĩnh Thao và Diệp Vân Trình xảy ra cãi vã, Diệp Vĩnh Thao đã đẩy Diệp Vân Trình xuống hồ sen.
Sau đó, Diệp Vân Trình bị bệnh nặng một trận.
Lúc đó, Diệp Hiền vừa vặn không có nhà. Diệp Dập Sinh biết chuyện, cho người bắt Diệp Vĩnh Thao, cũng ném xuống hồ sen. Nếu không phải lão phu nhân kịp thời chạy đến, e rằng Diệp Vĩnh Thao đã bị chết đuối rồi.
Từ đó về sau, mỗi lần Diệp Vĩnh Thao nhìn thấy Diệp Dập Sinh đều giống như chuột thấy mèo.
Tay Diệp Dập Sinh đặt trên tay vịn ghế, nhẹ nhàng gõ, ánh mắt nhìn Diệp Vĩnh Thao không mang theo một tia cảm xúc nào.
Một lúc sau, hắn quay đầu nói với Tiểu Lục: "Tiểu Lưu, ngươi đưa Nhị thiếu gia đến sân bên cạnh ta."
"Vâng, đại thiếu gia."
Tiểu Lục đáp ứng xong, nói với Nam Cung Trần Dục đang trốn trong phòng xem náo nhiệt: "Cô gia, nô tài đưa ngài đến một nơi yên tĩnh ngủ."
Nam Cung Trần Dục: "..." Muốn ở lại xem tiếp.
Cuối cùng Nam Cung Trần Dục ngoan ngoãn đi theo Tiểu Lục.
Diệp Dập Sinh nhìn về phía mấy tên hộ vệ.
Mấy tên hộ vệ lập tức tiến lên: "Đại thiếu gia."
Diệp Dập Sinh lạnh giọng phân phó: "Chân của đường đệ ta không nghe lời hắn, thân là đường ca, ta tự nhiên phải giúp hắn, thưởng cho hắn mười trượng."
Diệp Vĩnh Thao thường xuyên dùng cách này để phạt những thuộc hạ làm việc bất lợi, mỗi lần nhìn thấy bọn họ bị đánh đến da tróc thịt bong, kêu la không ngừng, khóc lóc cầu xin tha thứ, trong lòng gã đều có một loại cảm giác thỏa mãn biếи ŧɦái.
Nhưng hiện tại người bị đánh sắp trở thành gã, trong lòng gã chỉ có sợ hãi và kinh hoàng.
Nhân lúc mấy tên hộ vệ còn chưa tới gần, gã xoay người chạy ra khỏi sân. Gã phải đi tìm tổ mẫu, hiện tại chỉ có tổ mẫu mới có thể cứu gã.
Mấy tên hộ vệ đều là người luyện võ, Diệp Vĩnh Thao được nuông chiều từ bé làm sao chạy thoát khỏi bọn họ. Gã còn chưa chạy đến cửa sân, đã bị mấy tên hộ vệ tóm gọn.
Mấy tên hộ vệ ba chân bốn cẳng đã ấn gã lên một chiếc ghế dài.