Nghe được hai chữ “cô gia”, Diệp Dập Sinh ngẩng đầu nhìn Đỗ quản gia.
Đỗ quản gia ngượng ngùng nói: “Nếu không gọi là cô gia, để lão phu nhân biết được, nhất định sẽ nói chúng ta không có quy củ.”
Lúc này, Tiểu Thuận bưng khay đi vào: “Đại thiếu gia, cháo đã xong.”
“Không còn chuyện gì nữa, Đỗ quản gia ông xuống dưới bận việc trước đi!” Nói với Đỗ quản gia xong, Diệp Dập Sinh lại nhìn Chung Minh: “Thay y phục.”
“Vâng.” Chung Minh lập tức lấy từ trong tủ ra một bộ y phục sạch sẽ.
Thay y phục xong, Diệp Dập Sinh bước ra khỏi bình phong, phát hiện Đỗ quản gia vậy mà vẫn chưa đi.
“Đỗ quản gia còn chuyện gì sao?”
Vừa nói, hắn đã đi đến bàn ngồi xuống.
Một mùi thuốc xông vào mặt.
Trên bàn ngoại trừ một bát cháo được đậy kín, còn có một bát thuốc đang bốc khói nghi ngút.
Trong nháy mắt, lông mày hắn nhíu lại.
Tiểu Thuận đúng lúc lên tiếng: “Đại phu nói uống thuốc trước, sau đó mới ăn cháo.”
Diệp Dập Sinh thật sự không muốn uống thuốc nữa, bởi vì uống cũng không có tác dụng gì, thân thể hắn vẫn ốm yếu như vậy.
Tiểu Thuận hằng ngày khuyên uống thuốc: “Đại thiếu gia, ngài hãy nghĩ đến lão gia, nghĩ đến nhị thiếu gia, nghĩ đến tiểu thư.”
Diệp Dập Sinh: “…”
Đợi Diệp Dập Sinh uống thuốc xong, Đỗ quản gia mới lên tiếng: “Đại thiếu gia, lão nô còn một chuyện muốn bẩm báo với ngài.”
Diệp Dập Sinh liếc nhìn Đỗ quản gia, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục nói.
Đỗ quản gia: “Diệp nhị gia đã nuốt riêng sính lễ vốn nên đưa cho cô gia.”
Diệp Dập Sinh dừng động tác ăn cháo: “Nuốt thì nuốt thôi.”
Nhị thúc thường xuyên lấy đủ loại lý do để lừa bạc, hắn đã sớm quen rồi.
Đỗ quản gia nhắc nhở: “Sính lễ là mười vạn lượng bạc.”
“Bao nhiêu?” Diệp Dập Sinh nhìn Đỗ quản gia, khớp xương ngón tay cầm bát hơi trắng bệch.
“Mười vạn lượng bạc.” Đỗ quản gia lặp lại một lần.
Diệp Dập Sinh nhíu mày: “Chúng ta đều chưa trở về, nhị thúc làm sao có thể từ chỗ chưởng quỹ lấy được mười vạn lượng bạc?”
“Diệp nhị gia là đến tiền trang mượn.”
Dừng một chút, Đỗ quản gia tiếp tục nói: “Hôm qua người của tiền trang đến đòi bạc, lúc đó ngài vừa mới nôn ra máu hôn mê. Lão nô nghe người bên dưới nói mười vạn lượng bạc kia là đưa cho Nam Cung gia làm sính lễ nên đã bảo chưởng quỹ thanh toán cho tiền trang.”
Đỗ quản gia cúi đầu, tự trách: “Đều là lão nô không tốt, chưa hỏi rõ ràng đã tự ý quyết định.”
Diệp Dập Sinh xoa xoa mi tâm, nói: “Đỗ quản gia không cần tự trách, tình huống hôm qua, ông muốn hỏi rõ ràng cũng không có thời gian. Người của tiền trang lựa chọn lúc đó đến đòi bạc, nhất định là nhị thúc tính toán tốt.”
Thấy đại thiếu gia không những không trách mình, ngược lại còn an ủi mình, Đỗ quản gia cảm động đến mức hốc mắt đỏ hoe.
So với gia sản của Diệp gia, mười vạn lượng bạc không tính là gì. Nhưng đưa mười vạn lượng bạc cho tên sói mắt trắng nhị thúc dùng, Diệp Dập Sinh cảm thấy còn không bằng ném xuống sông, ít nhất ném xuống sông còn có thể nghe một tiếng vang.
Tuy rằng rất tức giận, nhưng hắn biết, mười vạn lượng bạc kia là không thể lấy lại được.
“Chuyện trong phủ còn cần Đỗ quản gia lo lắng nhiều hơn.”
Lau nước nước mắt nơi khóe mắt, Đỗ quản gia cam đoan: “Lão nô sẽ dốc hết sức lực quản lý tốt Diệp phủ.”
“Ta đi xem Nam Cung nhị thiếu gia một chút.”
Nói xong, Diệp Dập Sinh đứng dậy.
“Đại thiếu gia.” Đỗ quản gia vội vàng gọi Diệp Dập Sinh lại, có chút khó xử nói: “Cô gia hắn ngủ rồi.”
Nam Cung Trần Dực: …Ta là ngất đi, không phải ngủ.
Khóe miệng Diệp Dập Sinh hơi co giật: “Thôi vậy.”
Hắn phất tay về phía Đỗ quản gia, ra hiệu cho Đỗ quản gia có thể đi xuống.
Bỏ ý định đi xem Nam Cung Trần Dực, Diệp Dập Sinh nhìn Chung Minh, phân phó:
“Chung Minh, đi lấy sổ sách tháng trước đến đây.”
“Đại thiếu gia, hay là ngài nghỉ ngơi thêm một chút.” Nhìn đại thiếu gia bộ dáng như lung lay muốn ngã xuống, Chung Minh thật sự lo lắng.
Diệp Dập Sinh trừng mắt nhìn Chung Minh: “Nói nhảm gì đó, còn không mau đi.”
……
Ngày hôm sau.
Nam Cung Trần Dực bị đói bụng đánh thức.
Hắn đang ngồi trước bàn ăn cơm, nghe thấy gia đinh ở cửa viện hô to ba chữ “Đại thiếu gia”.
Vốn dĩ còn rất tùy ý, hắn lập tức chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Không bao lâu, hắn thấy một thiếu niên gầy gò ngược sáng đi vào.
Thiếu niên da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ, thoạt nhìn càng thêm phần hài hòa.
Cho dù đặt ở Huyền Vũ giới, dung mạo của thiếu niên cũng có thể xếp vào hàng ngũ mỹ nam.
Thật là một thiếu niên tuyệt sắc!!!
Kết hợp với thần sắc bệnh tật, Diệp Dập Sinh chính là một mỹ nam ốm yếu. Cũng khó trách đại ca nhà hắn lại hiểu lầm hắn coi trọng Diệp Dập Sinh.
Nam Cung Trần Dực chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, tập trung sự chú ý vào thức ăn trước mặt.
Hiện tại hắn chính là một tên ngốc.
Không thể quang minh chính đại đánh giá người khác.