Quyển 1 - Chương 10: Nuốt tiền sính lễ

Thấy không còn gì để xem, mọi người lần lượt giải tán.

Nam Cung Tô Hạo cầm đao đi vào trong.

Nhưng sau khi vào trong cổng, hắn nhận ra mình cầm đao đến cửa là hành vi bất lịch sự. Vì vậy, hắn tiện tay nhét đại đao vào tay tiểu tư canh cổng.

Tiểu tư tưởng Nam Cung Tô Hạo muốn rút đao ra: “…”

“Dọn dẹp cổng phủ sạch sẽ cho ta.”

Ném lại một câu như vậy, Đỗ quản gia dẫn Nam Cung Tô Hạo đi về phía chính đường Diệp phủ.

Đến chính đường, Đỗ quản gia không nhìn thấy Nam Cung Trần Dục, chỉ nhìn thấy gia đinh lúc nãy đi truyền lời.

“Cô gia đâu?”

“Cô gia đang ngủ. Tiểu nhân đã gọi, nhưng không gọi được.”

Đỗ quản gia phất phất tay, ý bảo gia đinh lui xuống. Hắn ta nhìn Nam Cung Tô Hạo, khó xử nói:

“Nam Cung đại thiếu gia, ngài xem, chuyện này…”

Không nhìn thấy người, Nam Cung Tô Hạo không thể yên tâm:

“Ta có thể đến chỗ đệ đệ ta ở xem một chút không?”

“Được, mời ngài đi theo ta.”

Hai người một trước một sau đi về phía sân viện mà Nam Cung Trần Dục đang ở.

Nhìn thấy Nam Cung Trần Dục quả nhiên đang ngủ, hơn nữa còn bình an vô sự, Nam Cung Tô Hạo rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Đỗ quản gia, ta muốn gặp người chủ sự của Diệp phủ.”

“Ý của ngài là muốn nói chuyện cô gia gả vào đây sao?”

Nam Cung Tô Hạo gật đầu.

Đỗ quản gia thở dài: “Từ sau khi gia chủ hôn mê bất tỉnh, người chủ sự Diệp phủ chính là đại thiếu gia. Nhưng hôm qua đại thiếu gia vừa về đến nhà đã nôn ra máu hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Đỗ quản gia cũng muốn để Nam Cung Tô Hạo đưa Nam Cung Trần Dục về, nhưng hắn ta chỉ là quản gia của Diệp phủ.

Chuyện nhỏ hắn ta có thể tự ý quyết định, còn chuyện lớn như vậy, hắn ta không thể tự ý quyết định được.

Lông mày Nam Cung Tô Hạo nhíu chặt thành hình chữ “xuyên” (川).

Hắn biết đại thiếu gia Diệp gia là một tên ma ốm, nhưng không ngờ thân thể của đối phương lại kém đến mức này.

Không có người chủ sự, cho dù hắn có nói gì với quản gia Diệp phủ cũng vô ích. Nhưng nếu không nói gì, hắn lại cảm thấy uất ức trong lòng.

Nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định nói ra những lời khó chịu trong lòng.

“Ba ngày trước, Diệp phủ phái bà mối đến Nam Cung phủ, đề nghị để Tiểu Dục gả vào Diệp phủ, nhưng đã bị ta từ chối. Vậy mà hôm qua, ta lại bị người ta chuốc thuốc mê.”

“Sáng nay thức dậy, ta phát hiện Tiểu Dục không có ở Nam Cung phủ. Hỏi thăm một hồi, ta mới biết Tiểu Dục vậy mà đã trở thành ở rể Diệp phủ rồi.”

Nam Cung Tô Hạo ngồi trên ghế, giọng điệu nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng khí thế lại rất mạnh mẽ.

Gõ nhẹ lên mặt bàn, hắn tiếp tục nói: “Tiểu Dục là người như thế nào, người dân huyện Cổ Nguyên đều biết. Cách làm của Diệp phủ rõ ràng là lừa gạt, mong Diệp phủ cho ta một lời giải thích.”

Đỗ quản gia có chút ngơ ngác.

Tối hôm qua, hắn ta đã cho người điều tra toàn bộ quá trình Nam Cung Trần Dục gả vào Diệp phủ, hoàn toàn không có chuyện chuốc thuốc mê và Nam Cung đại thiếu gia từ chối hôn sự.

Hắn ta còn tưởng rằng Nam Cung đại thiếu gia là vì không nuôi nổi đệ đệ mình, nên mới đồng ý để Nam Cung Trần Dục gả vào đây.

Bây giờ xem ra, hình như sự việc không phải như hắn ta nghĩ.

“Nam Cung đại thiếu gia, nếu ngài không đồng ý để cô gia gả vào đây, vậy tại sao lại nhận sính lễ của Diệp phủ?”

“Sính lễ gì?”

Nam Cung Tô Hạo rất tức giận.

Hắn đã không đồng ý hôn sự rồi, sao có thể nhận sính lễ chứ?

Đầu óc hắn đâu có vấn đề.

“Ta chưa từng nhận bất kỳ sính lễ nào.”

Nam Cung Tô Hạo nhìn Đỗ quản gia với ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Chẳng phải Diệp phủ đã đưa cho ngài mười vạn lượng bạc làm sính lễ sao?”

Đỗ quản gia lập tức nói ra chuyện mà mình đã điều tra được.

……

Cùng lúc đó, trong phòng Diệp lão phu nhân.

Những người hầu hạ đều đang đứng chờ bên ngoài, trong phòng chỉ có Diệp lão phu nhân, Diệp nhị gia và Diệp nhị phu nhân.

Nghe con trai thứ hai nói mười vạn lượng bạc vốn dĩ phải đưa cho Nam Cung đại thiếu gia làm sính lễ đã không đưa, mà còn bị ông ta tiêu xài hết, Diệp lão phu nhân thản nhiên nói:

“Chỉ là mười vạn lượng bạc thôi mà, đã tiêu rồi thì thôi.”

“Ta nghe hạ nhân báo lại, Nam Cung đại thiếu gia đã đến Diệp phủ rồi, nhỡ đâu Đỗ quản gia nói chuyện sính lễ cho hắn ta biết.”

Diệp nhị gia lộ vẻ lo lắng:

“Mẹ, người nói xem bọn họ có bắt con lấy mười vạn lượng bạc đó ra không?”

Diệp lão phu nhân hừ lạnh: “Ta xem ai dám!”

“Đại ca hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, bây giờ Diệp phủ là do Đỗ quản gia làm chủ. Nhìn thái độ của Đỗ quản gia đối với người sáng nay, con thấy không có gì là hắn ta không dám làm đâu.”

Diệp nhị gia nói.

Diệp lão phu nhân hoàn toàn không để Đỗ quản gia vào mắt.

Bà ta biết, Đỗ quản gia chắc chắn sẽ không đến đòi mười vạn lượng bạc đó.

Bởi vì cho dù có đến đòi, cũng không đòi được.

“Cho dù Đỗ quản gia có lợi hại đến đâu, cũng chỉ là một tên hạ nhân.”

Diệp nhị phu nhân đang xoa bóp vai cho Diệp lão phu nhân phụ họa:

“Đúng vậy, mẹ mới là chủ tử lớn nhất Diệp phủ.”

Diệp nhị gia lại nói: “Trước đây Nam Cung đại thiếu gia đã không đồng ý hôn sự này, hôm nay hắn ta đến đây, có khi nào sẽ đưa tên ngốc kia về không?”

“Đã gả vào Diệp phủ rồi, chính là người của Diệp gia, nào có đạo lý quay về chứ.”

Nói xong, Diệp lão phu nhân gọi ra ngoài cửa: “Người đâu.”

Một bà mama đẩy cửa bước vào.

“Lão phu nhân.”

“Bảo người đang theo dõi động tĩnh bên đại phòng chú ý một chút, nếu Nam Cung đại thiếu gia muốn đưa tên ngốc kia về, lập tức đến báo cho ta.”

Diệp lão phu nhân dặn dò.

Vất vả lắm mới tìm được một tên ngốc làm ở rể cho tên ma ốm kia, tuyệt đối không thể để đoạn “nhân duyên tốt đẹp” này bị cắt đứt được.

“Vâng, lão nô sẽ đi làm ngay.”