Chiều 5 giờ, khu vực rau củ của siêu thị đông người qua lại, người già người trẻ tấp nập đến mua hàng, tiếng nói chuyện náo nhiệt lẫn lộn với tiếng loa khuyến mãi, xen lẫn vào trong đó… có vẻ như còn có thêm tiếng nghị luận?
Mạnh Tứ Thanh, mặc bộ mới nhất của Hương nãi nãi*, đứng trước một đống khoai tây lựa chọn một cách nghiêm túc. (*Thương hiệu Chanel)
"Nhìn thì thấy chúng nó giống nhau…"
Cô cầm một củ khoai tây trên tay, tay trái lắc lắc đánh giá trọng lượng, sau đó tay phải lắc lắc, biểu cảm đắn đo mãi cuối cùng cũng bỏ hết xuống, chậm rãi quay người đi đến quầy bông cải xanh kế bên.
Tiếp tục lặp lại động tác ban nãy, mỗi tay cầm một cái, cân nhắc trọng lượng.
Người quay phim đứng sau Mạnh Tứ Thanh mặt không biểu cảm: …
Cô có bệnh à?
Đã lắc qua mười mấy gian hàng rồi, một hạt nho cũng không mua, cố tình làm gì vậy?
Những vị khách mời khác cũng bị cô làm cho chán chường mà đi mất.
Cô gái trẻ trắng nõn, xinh đẹp, nhà lại có điều kiện, sao đầu óc lại không được bình thường như vậy.
Một chương trình hẹn hò tốt đẹp, lại xuất hiện tình huống một vị khách mời nữ bị các khách mời nam bỏ lại tự mình lăn lộn.
Thật là khó hiểu!
"Đúng thế, trên đời này có quá nhiều chuyện khó hiểu, cái này cũng không tính là gì."
Giọng nói dịu dàng của Mạnh Tứ Thanh vang lên từ phía trước.
Người quay phim cầm máy quay run lên, bị dọa sợ, mắt to trừng trừng nhìn Mạnh Tứ Thanh, sau đó mới nhận ra cô ấy đang nhắn tin với bạn bè qua WeChat, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Tứ Thanh cảm nhận được động tĩnh phía sau, quay đầu lại, kỳ quái nhìn người quay phim.
"Có chuyện gì sao?"
Sau khi người quay phim lúng túng biểu thị không sao, cô quay đầu trở lại.
Mạnh Tứ Thanh để điện thoại vào túi, màn hình WeChat trống trải chợt lóe lên rồi tắt ngúm, tiếp tục đối mặt với quầy rau cải xanh mướt mắt, "Thật xanh…"
Mạnh Tứ Thanh thở dài, "Xanh như đầu tôi vậy."
Hệ thống: "…"
"Ngài nói đúng không, hệ thống tiên sinh."
"Cái này… Mạnh tiểu thư, tôi có thể giải thích."
Giọng của hệ thống yếu ớt.
"Giải thích cái gì?" Mạnh Tứ Thanh mỗi tay một bông cải xanh, không hiểu sao, lớp màng plastic bên ngoài không được bọc kín đáo, làm cho tay Mạnh Tứ Thanh dính đầy hạt xanh nhỏ, "Nhiệm vụ của tôi rõ ràng lắm, không phải là tạo cp sao."
Hệ thống: "Đúng, tạo cp."
"Vậy đây là lý do tôi sắp bị xanh?"
Mạnh Tứ Thanh bỏ xuống bông cải xanh, vỗ nhẹ hạt cải xanh trên tay, nhưng vết xanh ấy như keo dán da, không sao vỗ đi được.
"Thật đáng buồn."
Cô ấy nói, không biết là đang nói về bàn tay bị dính hạt cải xanh hay về chiếc mũ xanh trong tương lai, "Ờ... cái này..."
Hệ thống lắp bắp.
Mạnh Tứ Thanh rộng lượng bày tỏ: "Không sao đâu..."
Hệ thống: "?"
"Tôi chỉ cần trước khi nam chính làm tôi xanh mặt thì tôi sẽ làm anh ta xanh mặt trước." Cô nói một cách nhẹ nhàng.
Hệ thống đồng ý một cách vô thức, "Cũng được... Ủa?!"
Mạnh Tứ Thanh cuối cùng cũng lau sạch những hạt cải xanh ra, bàn tay trắng nõn và thon dài, xương tay đẹp mắt, lại thêm chút mềm mại mịn màng, mạch máu xanh lục lạnh lẽo, rất đẹp.
"Đi thôi, đi tìm họ."
Cô nói rất dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại mang theo sát khí.
Hệ thống: "Mạnh tiểu thư, cô hãy bình tĩnh, chúng ta không quan tâm đến nam nữ chính là được, quan trọng là sự hạnh phúc và vui vẻ của cô."
Mạnh Tứ Thanh mềm mại nói: "Họ hạnh phúc, tôi sẽ không thể nào hạnh phúc được."
Hệ thống: "Mạnh tiểu thư, xin suy nghĩ kỹ!"
...
Mạnh Tứ Thanh hỏi người quay phim vị trí của các vị khách mời khác, người quay phim trong lòng phàn nàn một câu, nhưng vì tỷ lệ người xem của chương trình, vẫn cho cô biết đại khái vị trí của những người khác.
Trong ống kính, cô gái với mái tóc xoăn lãng mạn buộc lên một nửa, đi không nhanh không chậm, nhưng rất kiên định, theo một nhịp điệu duyên dáng bước qua đám đông ồn ào.
Cô ấy hơi quá chói lọi, tò mò nhìn xung quanh, không ăn nhập với môi trường, nhưng lại rất hài hòa.
Có một cảm giác kỳ diệu như nàng tiên đi chợ.
Người quay phim nín thở, cố gắng giữ cho chiếc máy quay trên tay mình ổn định.
Mọi người bẩm sinh đều theo đuổi vẻ đẹp, cộng thêm việc người quay phim theo sau Mạnh Tứ Thanh, trong hoàn cảnh đặc biệt này, trong tiếng ồn ào bình thường của siêu thị luôn có những tiếng bàn tán không bình thường cùng ánh mắt đánh giá không rõ ràng.
Những âm thanh và ánh mắt này tuy kín đáo, nhưng trong mắt Mạnh Tứ Thanh, chúng như người mặc y phục dạo phố vào ban ngày vậy.
Rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
Những suy nghĩ liên quan đến bản thân cứ liên tục tràn vào đầu, khiến cô cảm thấy tinh thần có chút tê dại, thái dương đau nhức.
Khả năng đọc suy nghĩ khiến người ta khó chịu.
Cô liếc nhìn về phía ồn ào nhất, sau khi cảm nhận được tiếng tim đập thất thường của người đối diện, cô với vẻ mặt bình thường tiến về phía đó.
"Nhường đường một chút..." Mạnh Tứ Thanh nói, ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn người giấy.
"Ồ, được thôi." Người qua đường lúng túng nhường đường, vẫn còn hoảng sợ trước ánh mắt của Mạnh Tứ Thanh.
[Nàng tiên này thực sự quá xa lạ với thế giới phàm tục rồi, nhìn người không hề mang theo chút tình cảm, thực sự rợn người.]
Đã nói là nàng tiên, chắc chắn là từ trên trời xuống.
Mạnh Tứ Thanh nghĩ thầm, đi ngang qua.
Mạnh Tứ Thanh không phải người của thế giới này, cô xuyên sách.
Cuốn sách này bề ngoài là một luyến tổng văn nhưng thực chất là thế thân văn, nam chính vì bạch nguyệt quang mà xuất hiện trên chương trình này, sau đó lại nảy sinh tình cảm lầm lạc với nữ chính, gây ra một mớ hỗn độn máu chó.
Còn nguyên thân, cô là hôn thê độc ác của nam chính, thuộc loại tiểu thư nhà giàu sắp phá sản.