Chương 6: Kiếm tu, chấp kiếm vì đạo

Vỗ vỗ nước mưa trên ô, Phương Du quay đầu nhìn người phía sau, nói: "Mưa to quá, hay là đợi một lát nữa rồi đi."

Trần Bất Nhiễm hơi nhấc vành nón lên nhìn bầu trời u ám, nói: "Mưa này hôm nay không thể tạnh được đâu."

Nói xong, y kéo vành nón xuống thấp hơn rồi bước thẳng vào màn mưa.

Phương Du ngẩn người, sau đó mở ô đi theo vào trong mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô.

Anh ta rảo nhanh bước chân đuổi kịp Trần Bất Nhiễm, che ô cho y, nói: "Ngươi che ô đi."

Trần Bất Nhiễm từ chối, chỉ tay vào chiếc nón lá trên đầu, cười nói: "Cái này thoải mái hơn."

Từ trấn Thanh Sơn đến thành Bạch Vân rất xa, nhưng có đường chính nên dễ đi hơn nhiều so với lúc lên núi Phục Yêu.

Thành Bạch Vân là thành trì duy nhất ở đây, cũng là nơi tập trung của các tiểu thương, xem như một khu sầm uất nhất ở đây.

Lúc mới khởi hành từ trấn Thanh Sơn, trên đường chính vắng tanh người.

Núi Thanh Sơn phía sau dần xa dần, chỉ đi trong nửa ngày, càng đến gần thành Bạch Vân thì trên đường càng lúc càng đông người qua lại.

Bước vào thành, âm thanh ồn ào mạnh mẽ ập vào tai.

Trời vẫn còn lất phất hạt mưa, dù vậy trên đường người qua kẻ lại vẫn rất đông đúc, nếu liếc nhìn qua thì chỉ thấy những chiếc ô đủ màu sắc chen chúc nhau.

Phương Du đi lấy chứng từ xong, anhta không vội vã rời thành ngay, mà đề nghị đi dạo thêm một lúc: "Đã đến đây rồi, hay là ghé một y quán xem sao."

Đi dạo thì đi dạo. Phương Du len lỏi giữa đám đông tìm kiếm y quán, Trần Bất Nhiễm bên cạnh cũng hơi nhấc vành nón lên, cố gắng tìm kiếm cửa hàng bán thoại bản.

Giữa âm thanh ồn ào, bỗng vang lên tiếng bước chân.

Đám đông tự động tránh ra hai bên, hai người đàn ông đi từ cuối phố lại.

Cả hai đều mặc áo ngoài trắng xanh giống nhau, lúc cất bước vạt áo khẽ bay, thanh kiếm bên hông nổi bật.

Họ đi giữa đám đông, nhưng lại tựa như tách biệt với xung quanh.

Phương Du nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên vỏ kiếm.

Một người bên cạnh cầm ô cũng nhìn theo, thốt lên: "Thật oai phong."

Trần Bất Nhiễm cũng liếc nhìn, nhận ra đây chính là hai đệ tử Kiếm Tông y gặp trên núi Phục Yêu hôm nọ.

Lúc đó mấy người này còn đang vui vẻ cắn hạt dưa hóng chuyện đến hăng say, giờ phút này lại mặt ngày nghiêm nghị, nhìn qua còn khá được, ít nhất cũng ra dáng đệ tử của đại tông môn.

Trần Bất Nhiễm hơi nhấc vành nón, hỏi người bên cạnh: "Họ đến đây làm gì thế?"

"Họ là đệ tử Kiếm Tông." Người đang hóng chuyện bên cạnh trả lời: "Nghe nói lần này đến đây để tuyển nạp đệ tử cho tông môn."

Trước đây chưa từng có bất kỳ môn phái nào đến đây tuyển nạp đệ tử, hôm nay chẳng những có người đến, mà người đến còn là đệ tử của Kiếm Tông, tin tức lan truyền rất nhanh, hôm nay phần lớn người đến thành vì muốn được nhìn thấy tu sĩ trong truyền thuyết, tranh thủ hóng chuyện.

Ngón tay của Phương Du khẽ động không dễ phát hiện. Vết thương chưa lành trong lòng như bị xát muối, nhưng anh ta lại tỏ ra vô cảm, cứ thế nhìn hai bóng người màu xanh trắng kia dần biến mất khỏi tầm mắt.

--- Bỗng nhiên có người đẩy anh ta từ sau lưng.

"Muốn đi thì đi đi."

Phương Du quay đầu lại, nước mưa khiến bộ dáng người phía sau trở nên mơ hồ, anh ta chỉ nghe thấy người nọ nghiêng đầu chỉ về một hướng, nói: "Y quán ở bên kia, ta tự đi là được."

Giọng nói của đối phương vẫn khàn đặc như mọi khi:

"Chẳng phải ngươi luôn muốn trở thành kiếm tu sao?"

Anh ta bị một lực không nặng không nhẹ đẩy đi một bước.

Bước chân đầu tiên đã ra, những bước tiếp theo cuối cùng cũng không dừng được nữa.

"Ta đến y quán tìm ngươi sau."

Để lại một câu nói, bước chân của Phương Du càng lúc càng nhanh, cuối cùng anh ta cất ô, quay người chạy nhanh vào trong đám đông.

Trần Bất Nhiễm đứng im tại chỗ, giơ tay vẫy vẫy nhẹ nhàng.

Người bên cạnh thò đầu sang, hơi sửng sốt: "Tên đó muốn thử sao?"

Không để ý đến giọng điệu khó tin nổi của người sau lưng, Trần Bất Nhiễm chậm rãi vỗ vỗ tay áo bị ướt, cười nhẹ, chỉ nói: "Sau này cậu ta sẽ là một kiếm tu không tồi."

Người sẽ là một kiếm tu không tồi kia đã biến mất sau những tán ô phập phồng. Trần Bất Nhiễm thu hồi ánh mắt, quay người lẫn vào dòng người.

Y đi đến phía y quán --- bên cạnh cửa hàng bán thoại bản.

Lão y sư trong y quán gật gù, dường như sẽ ngủ gục bất kỳ lúc nào.

Hôm nay trong thành đông người, nhưng họ đều đổ xô đi xem náo nhiệt, lại thêm trời mưa nên không có ai đến xem bệnh.

Ngồi lâu nhàm chán, lão y sư đang định sang hàng bên cạnh mua vài cuốn thoại bản thì vừa hay thấy một người bước vào.

Là một người đội đấu lạp. Người nọ cởi nón ra, lộ ra mái tóc bạc phơ, rối bời.

Phía trước bộ y phục bằng vải thô là một đống thoại bản.

---

Phương Du theo chân hai đệ tử Kiếm Tông đến phủ thành chủ.

Cửa phủ thành chủ ngày thường luôn đóng kín mít bỗng mở toang, người ra vào tấp nập.

Phương Du đi giữa dòng người, bước vào trong.

Trong đại viện của phủ thành chủ, vài người đệ tử mặc giáo phục xanh trắng đứng sừng sững, xung quanh là đám đông hiếu kỳ vòng quanh, nhưng tất cả đều chỉ đứng xem náo nhiệt, không ai dám bước lên.

Vừa bước vào sân, Phương Du đã bị những người đệ tử đang đứng giữa sân kia nhìn chằm chằm.

Ánh mắt của họ đầy vẻ dò xét, như thể đang quan sát xem anh ta có dám bước lên hay không.

Tóc mai vẫn còn đọng nước mưa, bàn tay bên hông khẽ siết lại, Phương Du nhấc chân bước lên.

Người đệ tử mặc áo xanh đưa cho anh ta một thanh kiếm.

Bài kiểm tra duy nhất trong buổi tuyển chọn này chính là đấu kiếm. Người tham gia sẽ đấu với đệ tử của Kiếm Tông, nếu muốn dừng lại chỉ cần buông kiếm là được.

Hai người cầm kiếm đứng đối diện nhau. Phương Du nhìn người đệ tử đứng đối diện.

Những người đứng xem xung quanh bàn tán ồn ào, nhưng người đệ tử kia vẫn bình tĩnh, thần thái nghiêm nghị, cho dù đối thủ chỉ là một người bình thường thì vẫn không hề lơ là, vẫn bày sẵn trận địa đón kẻ địch như thường.

Khoảnh khắc thanh kiếm kia giơ lên, Phương Du cảm nhận rõ ràng được khí thế của đối phương thay đổi.

Một khi kiếm tu cầm kiếm sẽ thay đổi thành một người khác.

Chỉ trong nháy mắt, Phương Du đã nhận ra chênh lệch giữa mình và đối phương.

Cảm giác như có núi cao đồ sộ đè xuống, không thể lấy hơi thở, không thể cử động.

Giây phút trường kiếm kia lao tới, tay cầm kiếm của Phương Du bất giác run rẩy, lòng bàn tay bị chấn động đến mức nứt ra, mũi kiếm chạm đất, va chạm khiến tia lửa bắn tung tóe.

Chịu đựng trọng lượng như núi đè, tay cầm kiếm của anh ta không ngừng run lẩy bẩy, chưa đầy một giây, đối với người khác chỉ bằng một cái chớp mắt, nhưng đối với anh ta thì lại dài dằng dặc.

Nhìn thấy máu tươi từ lòng bàn tay của Phương Du chảy xuống theo mồ hôi, những người xem náo nhiệt xung quanh im bặt, không gian như đọng lại.

Cuối cùng, trước khi Phương Du không thể chống đỡ nổi nữa, người đệ tử mặc y phục xanh trắng kia mới thu kiếm lại.

Sức nặng trên tay biến mất, Phương Du đột nhiên mất điểm tựa, loạng choạng suýt ngã, lui về phía sau hai bước, chống kiếm xuống đất mới đứng vững lại được.

Lúc đang thở hổn hển thì trước mặt anh ta xuất hiện một lọ thuốc, lọ thuốc màu trắng ngọc, vừa nhìn đã biết không phải đồ tầm thường.

"Kiếm tu, chấp kiếm vì đạo."

Người đệ tử kia hỏi: "Ngươi có muốn gia nhập Kiếm Tông không?"