Chương 5: Mưa rơi cả đêm, y ngồi dưới mái hiên cả đêm

Bất kể là môn phái lớn nhỏ, trăm năm qua, chưa từng có tông môn nào đến trấn Thanh Sơn chiêu mộ đệ tử. Nơi này hẻo lánh, cũng không có gì đặc biệt, càng không thể trông chờ vào hi vọng mong manh có tán tu đến đây chiêu mộ đệ tử.

Cả tông môn và tán tu đều không có hy vọng, điều này gần như đoạn tuyệt toàn bộ đường đi.

“Ngươi có thể trở thành kiếm tu hay không, không liên quan đến cách nhìn của người khác.”

Bắt gặp ánh mắt của Phương Du, Trần Bất Nhiễm cười nói: “Hay là, đi theo ta học.” Thái độ của y ung dung, lời nói tùy ý, khóe môi Phương Du cũng cong lên theo, chân mày hơi giãn ra.

Mặc dù tính tình người này rất khó đoán, miệng lưỡi cũng không đứng đắn lắm, nhưng người này quả thực là người duy nhất trong trấn cho rằng việc anh ta muốn trở thành kiếm tu không phải là chuyện cười.

Dọc theo đường nhỏ xuyên qua rừng trúc, khoảnh khắc bước ra khỏi rừng trúc, tầm mắt lập tức trở nên thoáng đạt, Phương Du vừa liếc mắt đã nhìn thấy biển hoa ở phía xa được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực.

Cho dù cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của biển hoa.

Thuận theo ánh mắt của người bên cạnh nhìn sang, Trần Bất Nhiễm nói: “Chắc là trời ấm hơn rồi, hoa trong sân nở rồi, tối qua mới nở.”

Phương Du hơi mở to mắt.

Không phải anh ta chưa từng thấy một đêm hoa nở, chỉ là không ngờ tới gốc đào thoạt nhìn như sắp chết khô kia lại có thể tái sinh nở rộ hoa trong một đêm.

Trở về căn viện quen thuộc, nơi này dường như không có gì thay đổi, lại dường như có gì đó đã âm thầm thay đổi.

Cả cây đào nở rộ hoa, trên bàn đá, ghế đá còn có cả mặt đất đều chất đầy cánh hoa.

Phủi cánh hoa trên ghế đá, ông chủ Trần bôn ba ở ngoài cả ngày cuối cùng cũng có thể ngồi xuống.

Phương Du không muốn nán lại lâu, đặt bầu rượu lên bàn, vừa xoay người định rời đi, người phía sau đột nhiên gọi anh ta lại.

Trần Bất Nhiễm đứng dậy lấy túi tiền từ trong người ra.

Y còn nợ tiền rượu trước đó, giờ mới nhớ ra, vừa hay trả luôn.

Cùng với túi tiền được lấy ra còn có một chiếc khăn bông, vừa được lấy ra đã rơi xuống, Phương Du phản ứng nhanh, kịp thời tiếp được.

Khăn bông mở ra, vết máu đã khô thành màu đỏ thẫm hiện lên rõ ràng.

Trần Bất Nhiễm còn đang định lấy bạc trong túi, lại nhìn thấy chiếc khăn tay trên tay đối phương, biểu cảm không hề thay đổi, dường như đã quá quen thuộc với vết máu này, vừa đưa tay ra vừa nói: “Đa tạ.”

Phương Du không trả khăn bông cho y, cũng không dám dùng sức nắm chặt, chỉ có thể lùi về sau nửa bước.

Không nhìn vết máu trên đó nữa, anh ta ngẩng đầu nhìn người đối diện với mái tóc bạc bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ rực, nói: “Đây là của ngươi?”

Câu này rõ ràng là một câu hỏi thừa. Trần Bất Nhiễm nhướng mày: “Nếu không thì là của ai?”

Phương Du im lặng.

Lúc anh ta đang trầm tư, Trần Bất Nhiễm rốt cuộc cũng tìm được tiền rượu, đưa số bạc trong tay ra, thuận tiện ra hiệu bảo đối phương trả lại khăn tay.

Chỉ là một chiếc khăn tay đã dùng qua không đáng tiền, không có lý do gì phải nắm chặt trong tay như vậy.

Cúi đầu nhìn những đốt ngón tay thon gầy trước mặt, lúc đầu Phương Du không có động tĩnh gì, sau đó ngón tay buông thõng bên hông khẽ động. Anh ta vừa ngẩng đầu, nói: “Ngày mai ta đến thành Bạch Vân giúp phụ thân lấy chứng từ, ngươi đi cùng ta được không?”

Người mắc bệnh lâu ngày không phải là không có thuốc chữa, thành Bạch Vân có y sư y thuật cao minh, nhất định có thể nhìn ra được một chút bệnh tình.

Trần Bất Nhiễm chỉ coi như người này nhàn rỗi không chịu được, thở dài thườn thượt như một lão già chán chường, mở miệng đồng ý.

Y đã đồng ý, nhận lấy khăn bông thuận tiện đưa tiền, phất tay với vị thiếu gia.

Ý là anh ta có thể đi về rồi.

Hẹn xong thời gian xuất phát vào ngày mai, quả nhiên Phương Du xoay người rời đi.

Rời khỏi đường nhỏ bước lên bờ ruộng, trước khi đi vào rừng trúc, Phương Du quay đầu lại.

Ráng chiều phủ ngập trời, vạn vật rực rỡ, mái tóc bạc của người đứng dưới gốc đào bị nhuộm đỏ rực.

Y đứng trong khung cảnh hoàng hôn tráng lệ, lại như cách biệt với sự náo nhiệt này.

Buổi tối, cơn mưa vốn dự kiến

sẽ rơi vào ngày mai lại ào ào đổ xuống.

Tuy rằng hôm nay Viên không mua được rượu, nhưng may mắn trong bình còn lại non nửa bầu rượu, đủ để vượt qua đêm nay.

Lúc mưa rơi, không khí cũng trở nên ẩm ướt, không khí còn xen lẫn mùi cỏ cây hòa quyện với bùn đất đặc trưng của những ngày mưa.

Trần Bất Nhiễm trở về phòng lấy quyển thoại bản chưa xem xong, thắp đèn, khoác áo ngoài ra hành lang ngồi xuống.

Đèn được đặt ở một bên, bên ngoài mưa to rơi trên lá cây trong sân tạo thành tiếng lộp độp không dứt, Trần Bất Nhiễm ngồi dưới mái hiên, áo ngoài trải dài trên mặt đất, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng giấy lật cùng với tiếng ho khan.

Mưa rơi cả đêm, y ngồi dưới mái hiên cả đêm.

Chờ đến khi Phương Du hôm sau cầm ô đến tìm người, dưới mái hiên gồ lên một đống gì đó màu xám tro, cạnh đó có ánh sáng le lói chiếu, đến khi đến gần, anh ta mới nhìn rõ hành lang có một người đang ngồi.

Đối phương đầu tóc bạc trắng rối bời, thân thể trượt xuống, vùi vào trong đống quần áo, bên cạnh là quyển thoại bản bị lật đến nhăn nhúm, thoạt nhìn ngủ rất say.

Người ngủ say mở mắt ra.

Tùy ý xoa xoa tóc, Trần Bất Nhiễm chống sàn nhà chậm rãi đứng thẳng eo.

Y đi rửa mặt, Phương Du cất ô, đứng dưới mái hiên chờ đợi.

Ngẩng đầu nhìn những giọt mưa liên tục rơi xuống từ mái hiên, mãi đến khi nghe thấy động tĩnh phía sau, anh ta quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau đã thay một bộ y phục khác.

Có lẽ là bởi vì vừa mới chải đầu xong, mái tóc bạc của đối phương không còn rối bời như ngày thường, nhưng lại đội một chiếc đấu lạp rộng vành, che khuất hơn nửa phần đầu, không nhìn rõ mặt.