Chương 37: Nơi Kiếm Tiên ở

Khi ba người trở về ma cung, vừa hay gặp Ma Quân đã xử lý xong công việc.

Tạ Cảnh nhìn thoại bản trên tay bọn họ, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên hai chiếc mặt nạ đeo trên mặt hai tên ma, còn nhìn thật kỹ nữa, một lúc sau hắn mới quay đầu nhìn về phía người đứng bên cạnh: “Không có của ta?”

Hiển nhiên ở đây không có phần của hắn.

Trong bầu không khí vô cùng yên tĩnh, Trần Bất Nhiễm đưa cho hắn một cuốn thoại bản, xem như quà mang về.

Tạ Cảnh vui vẻ, cảm thấy thoải bản đẳng cấp hơn mặt nạ một bậc.

Hai tên ma sử đứng bên cạnh không nhịn được phải dời tầm mắt đi.

Lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện, có một người từ cuối con đường đi tới, người đó mặc một thân quần áo màu tím, bước đi rảo nhanh, lúc đi tới còn nhìn lướt qua hai chiếc mặt nạ trên mặt hai người, lại dừng mắt tại chồng thoại bản trên tay mấy người, lúc đầu anh ta im lặng, hồi sau mới nói:

“Đoàn người Kiếm Tông đã được sắp xếp ở biệt điện.”

Trần Bất Nhiễm biết người này.

Đó là tên ma sử có mập mờ với trưởng lão của Dược Tông trong thoại bản.

Căn cứ theo nguyên tắc thân thiện bình đẳng, y cũng đưa cho đối phương một cuốn thoại bản.

Trong tay bị nhét một cuốn thoại bản, đương sự còn chưa kịp phản ứng lại. hai người khác như có linh cảm, vừa quay đầu y như rằng đã thấy Ma Quân hơi nhướng mày.

Cuối cùng Trần Bất Nhiễm đành đưa cho Tạ Cảnh thêm một cuốn thoại bản nữa, mới xem như kết thúc cuộc so bì vô ý nghĩa này.

Trong lúc mấy người trưởng thành ổn trọng bên này đang sân si, một bên khác, đệ tử Kiếm Tông đã vào ở trong biệt điện chuẩn bị cho lai khách vào ma cung, bọn họ không nghỉ ngơi, mà đang tụ tập với nhau thảo luận chuyện ngày mai.

Hôm nay bọn họ đến ma cung, ước chừng ngày mai mới có thể nhìn thấy Ma Quân, trước khi diện kiến, bọn họ đang nghĩ đến lúc đó nên nói gì và nói như thế nào.

Lần gặp mặt này phải bắt đầu từ cuộc thí luyện trong bí cảnh ba năm một lần.

Từ khi khai tông, Kiếm Tông đã có thí luyện ba năm một lần, nhưng khác với các tông phái khác cần phải đi tìm bí cảnh khắp Tu chân giới, Kiếm Tông có bí cảnh của mình, chỉ cần mấy trưởng lão hợp lực lại là có thể kích hoạt, sau một thời gian kích hoạt nhất định, nó có thể tự động mở ra.

Nhưng bí cảnh này cũng có một khuyết điểm, đó là địa điểm mở bí cảnh không xác định, bọn họ chỉ có thể biết địa điểm, chứ không thể quyết định địa điểm, thứ này luôn xuất hiện tại nơi bọn họ không lường tới.

Lần trước là vùng địa cực trên núi tuyết, lần này là trong lãnh địa Ma giới.

Trước đó vài ngày, tông chủ mới có xích mích với Ma Quân, ai ngờ lần này bí cảnh trùng hợp ở trong Ma giới.

Ngoại trừ đệ tử mới, phần lớn đệ tử ngoại môn và nội môn đều phải tham sự thí luyện, số người không ít, hơn nữa ma vật trong Ma giới rất nhiều, không thể tùy tiện tiến vào, trước khi đến cần báo cho Ma Quân, đợi đến khi Ma Quân đồng ý rồi mới chuẩn bị thêm.

Tông chủ bế quan chưa ra, đại đệ tử thủ tịch tức thiếu tông chủ mặc định, lời nói của anh ta có trọng lượng hơn các trưởng lão một chuyện, vì thế chuyện này bèn rơi xuống đầu đại đệ tử.

Đại đệ tử tên là Trương Du, anh ta đang ngồi bên cạnh ghế chủ vị, đôi mày vẫn luôn nhăn chặt không thể thả lỏng.

Đây là lần đầu tiên anh ta một mình mang đội đi gặp Ma Quân, tất nhiên không thể nói rằng không khẩn trương.

Anh ta từng gặp Ma Quân rồi, nhưng phần lớn đều nhìn từ xa, chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng chỉ biết từ trong miệng sư phụ và các trưởng lão, đối phương là một người hỉ nộ tùy tâm, không thể đối đãi bằng lẽ thường, vô cùng khó đối phó.

Nếu như đối phương từ chối, vậy thì anh ta rất khó trở về báo cáo kết quả.

… Nhưng theo tính cách đối phương, lần này rất có khả năng hắn sẽ từ chối thẳng thừng.

Đang suy nghĩ, Trương Dục ngước mắt lên, nhìn thấy đám đệ tử còn lại rõ ràng trong đầu không có suy nghĩ gì, vậy mà cũng học theo mình nhíu mày đăm chiêu, vì thế anh ta xua tay nói: “Đừng nghĩ nữa, chuyện ngày mai để ngày mai tính.”

Đám đệ tử còn lại đang vất vả diễn, nghe thấy vậy lập tức thả lỏng mặt mày, thở phào.

Có người nói không cần nghĩ nữa là bọn họ không nghĩ nữa thật, đây là lần đầu đến Ma giới, thứ gì cũng thấy tò mò, Trương Du vừa mới dứt lời, bọn họ đã đứng dậy kéo cửa sổ nhìn ra ngoài.

Có người nói: “Ta nghe người khác nói Ma giới duỗi tay không thấy năm ngón, như này có phải hơi sáng quá không?”

Tất cả đèn đuốc trong điện ngoài điện sáng chưng, ngay cả đèn đóm hai bên con đường họ đi vào thành cũng sáng rực, tuy bầu trời không sáng, nhưng ánh đèn lộng lẫy, dù thế nào cũng không thể nói là duỗi tay không thấy năm ngón.

Trương Du khẽ lắc đầu.

Tuy nói duỗi tay không thấy năm ngón thì hơi quá, nhưng trước đây anh ta đã tới Ma giới rồi, quả thật lúc đó không sáng như bây giờ, mà tối tăm u ám vô cùng.

Có đệ tử mở cửa sổ khác ra, tuy cách một bức tường cao nhưng vẫn có thể nhìn thấy nơi ánh sáng tập trung cách đó không xa.

Chỗ sáng đó có bóng cây, thoại nhìn khá giống cây cối trên nhân gian, để lộ màu xanh hiếm thấy ở Ma giới, chỉ cần liếc mắt qua là đã thấy.

Ánh sáng sáng quắc, rường cột chạm trổ, cây xanh vờn quanh.

Đệ tử tò mò hỏi: “Đó là chỗ nào?”

Trương Du nhìn theo, tầm mắt dừng lại, cuối cùng nói: “Kia từng là nơi Kiếm Tiên tạm trú!”