Chương 30: Là tiếng bước chân trên cầu thang

Người trong hầm ngầm dần dần không thể phát ra âm thanh, ngay cả hai tiếng “sư phụ” cũng khó mà thốt thành lời.

“Chuyện này không thể trách ta được, chỉ trách các ngươi sinh ra quá tốt thôi.”

Châm xong ngọn nến đỏ cuối cùng, nam tử nhìn về phía mấy người đang bám vào thanh sắt trong trận pháp, hắn ta nói: “Tà ám khó áp, chỉ đành dựa vào các ngươi vậy.”

Hắn ta đúng là tu sĩ thật, nhưng khác với các tu sĩ chính thống, hắn ta lấy tà nhập đạo.

Chỉ cần không ngừng cắn nuốt tà ám, công lực của hắn ta sẽ tăng lên rất nhiều, nhanh hơn mấy tên tu sĩ tự xưng là chính đạo, tu suốt mấy trăm năm rất nhiều.

Sáu tà tám, sáu người tương khắc.

Để tìm được sáu người tương khắc này, hắn ta đã đi qua không ít nơi, nhưng dù đến nơi nào, hoặc là không có người tin hắn ta, hoặc là không tìm được người phù hợp.

Bên này lại sinh ra một tên đệ tử Kiếm Tông, người xung quanh đang đúng thời điểm vừa không biết nhiều về chuyện tu đạo, nhưng lại vô cùng khát vọng, chỉ cần một mồi lửa nhỏ, bọn họ sẵn sàng đưa chính con mình cho hắn ta chọn lựa.

Điều kiện hiến tế rất khắc nghiệt, cần vài thứ để phụ trợ, một loại thuốc uống vào dạ dày những đứa trẻ, một loại nến đỏ, hai loại này giống như việc đả tọa trước đây, đều để thay đổi thể chất của tế phẩm.

Nhưng muốn điều chỉnh thể chất của mấy tế phẩm này đến mức phù hợp cần tốn của hắn ta không ít thời gian.

Người trong trận pháp không ngừng nhìn khắp bốn phía, ý đồ tìm ra chỗ có thể giúp họ thoát khỏi chiếc l*иg sắt này, lại thấy được những bọc đồ chất đống vừa biến mất trước đó.

Thì ra không phải là biến mất, mà bị người này thu đến nơi này.

“Hôm nay đúng theo lời ta hứa, vi sư sẽ dạy các ngươi vẽ bùa.”

Dưới ánh nến le lắt, nam tử cầm lấy tấm phù màu vàng trên bàn, cắt đầu ngón tay không chớp mắt, giọt máu màu đỏ tươi chảy ra.

Đầu ngón tay thấm máu lướt qua lá phù màu vàng, liên tiếp vẽ ra những đường cong phức tạp.

Dường như hắn ta đang viết chữ gì đó, nhưng mấy đứa trẻ không thể nhận ra, chỉ nhìn thấy đối phương duỗi tay ra, dán lá bùa lên trên l*иg sắt.

Lá bùa vừa dán lên chiếc l*иg sắt, trận pháp màu đỏ trên mặt đất lập tức tỏa sáng, phát ra ánh sáng đỏ như máu.

Từng luồng bóng đen lao ra từ trong thân thể nam tử, điên cuồng xoay tròn bên ngoài l*иg sắt.

Tà ám sẽ cắn nuốt người tương khắc với mình theo bản năng, không màng đại giới. Lá bùa là phù chú công kích, mỗi khi tà ám định phá vỡ l*иg sắt, nó sẽ bị công kích, lúc đó phù chú sẽ phá vỡ l*иg sắt, đợi đến khi tà ám căn nuốt người tương khắc xong, tà ám hoàn toàn không có sức lực chống trả sẽ bị đại trận bên dưới hấp thụ năng lượng.

Trước khi bóng đen kịp tấn công chính mình, nam tử mở cánh cửa duy nhất trong hầm ngầm ra, quay đầu lại nói: “Đợi đến khi các ngươi chết rồi, vi sư sẽ tưởng niệm các ngươi thật tốt.”

Cánh cửa đóng lại, nơi thông gió duy nhất trong phòng biến mất, “cạch” một tiếng, người còn lại trong hầm ngầm nghe được tiếng cửa khóa.

Trong hầm ngầm cũng chỉ còn lại tiếng lách tách rất nhỏ của những ngọn nến đang bị thiêu đốt, cùng với tiếng những bóng đen không ngừng va vào vách đá và l*иg sắt.

Từng tiếng va như đánh thẳng vào trái tim.

Cảm giác dần dần hít thở không thông và cảm giác rung chuyển mỗi khi bóng đen va vào l*иg sắt ngập tràn l*иg ngực, có người bắt đầu yên lặng khóc nức nở.

Lúc tiếng gào thét của những bóng đen yếu dần, lá bùa cũng nát dần, những vết rách bắt đầu xuất hiện.

Vài người với đầu muốn hít thở không khí bên trên, tay của Viên bám lấy thanh sắt, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía, dưới chân liên tục chà xát, ý đồ phá hư trận pháp trên mặt đất, nhưng tất cả đều không có tác dụng.

Người đầu tiên phải ngồi bệt xuống đất là Thiết Tử. Từ trước đến này sức khỏe của Thiết Tử đã không tốt lắm, người nhà đặt tên cậu bé là Thiết cũng vì mong muốn thân thể con mình cứng cáp như sắt, nhưng có vẻ mong ước này không được như ý nguyện.

Viên quay người chạy tới chỗ Thiết Tử, phát hiện bạn mình đã thở hổn hển không ra hơi.

Tiếng thở dốc, tiếng va chạm vào những thanh sắt, toàn bộ không gian chỉ có duy nhất hai âm thanh này.

Đợi đến khi tiếng thở dốc yếu dần, tấm phù càng rách nát hơn, cánh cửa đang đóng chặt phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là người kia đã trở lại, mấy đứa trẻ còn có thể cử động không ngừng rụt cơ thể về phía sau, dựa người vào một bên l*иg.

“Cạch.”

Tiếng mở khóa cửa vang lên, cánh cửa gỗ dần mở ra, vài người mở to mắt nhìn.

…Ở cửa không có một bóng người.

Đôi mắt của Viên đột nhiên sáng bừng, giọng nói nghẹn ngào kêu lên:

“Tiểu Hắc!”

Lúc tầm mắt hạ xuống, bọn họ nhìn thấy một cục lông gần như hòa vào khoảng không màu đen, Tiểu Hắc trưng một khuôn mặt đầy lông, đẩy cơ thể mở rộng cánh cửa gỗ ra, lại đẩy một hòn đá chặn cánh cửa lại, bận rộn một hồi lâu.

Có gió lùa vào từ cánh cửa đang mở toang, thổi tan mùi nến đỏ thiêu đốt, không khí ẩm ướt ập vào, mấy người trong hầm ngầm lập tức mở to mồm hít thở, không để ý gì đến hình tượng nữa.

Hắc sư phụ bận rộn hồi lâu cuối cùng cũng đẩy xong cục đá, lại lết thân đi kéo đống bọc đồ ở góc phòng.

Đống bọc đồ này nhìn thì nhỏ, nhưng thực tế còn nặng hơn cả cục đá, cục lông vốn đã trưng khuôn mặt lông đen xì lại có vẻ càng suy sụp hơn nữa.

Mọi người đều tập trung nhìn Tiểu Hắc kéo bọc đồ, không có ai để ý tới số lượng bóng đen quanh quẩn bên ngoài song sắt đang lặng lẽ tăng lên.

Một khối sương mù màu đen lặng lẽ không tiếng động cắn nuốt những tà ám đang hung hãn va chạm, nó làm vô cùng nhanh, lại còn có vẻ dễ dàng không tốn chút sức lực nào, nơi nó đi qua, song sắt lập tức bị bẻ cong.

Nghe thấy có tiếng động truyền đến từ phía sau, mấy đứa trẻ quay đầu lại nhìn, nhìn thấy những thanh sắt kiên cố ban đầu đã bị bẻ cong thành một lỗ hổng lớn, những bóng đen liên tục vờn quanh cũng biến mất không tung tích.

Lúc bọn họ quay đầu lại nhìn phía sau, một mảnh sương đen chui vào cơ thể cục lông màu đen trong chớp mắt.

Tuy không biết hiện trường đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là l*иg sắt đã được mở rồi, mấy đứa trẻ nhanh chóng lấy bọc đồ của mình, đi qua lỗ hổng của chiếc l*иg rồi chạy thẳng cẳng ra ngoài.

Việc đầu tiên Viên làm sau khi chạy ra ngoài chính là bế Tiểu Hắc lên.

Sau đó, cậu bé nghe thấy Tiểu Hắc trong lòng ngực mình ợ một cái, tiếng ợ rất nhỏ, nhưng cậu bé vẫn nghe thấy rõ ràng.

Nhìn qua Tiểu Hắc rất vui vẻ, còn mấy người sau khi thoát khỏi l*иg sắt lại không nhẹ nhàng như vậy, bọn họ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu ở lại nơi này, đợi đến khi sư phụ quay trở lại thì bọn họ vẫn khó trốn khỏi cái chết, nhưng nếu đi lên, chắc chắn người phía trên sẽ phát hiện ra, bọn họ sẽ bị bắt lại lần nữa.

Dù chọn cách nào, thì dường như bọn họ cũng không tránh khỏi cái chết.

Đang lúc do dự, hàng lang tối tăm phía sau cánh cửa chợt có âm thanh truyền đến.

Là tiếng bước chân trên cầu thang.