Chương 23: Chẳng có lấy một đệ tử

Kim Lăng, thiên hạ đệ nhất thành, nằm ngay dưới chân hoàng thành.

Cách đây vài ngày, thế tử Trấn Nam Vương và bằng hữu mất tích khi đang du ngoạn phía nam. Cả kinh thành đồn đoán xôn xao, có người đã âm thầm lợi dụng cơ hội này để gây rắc rối. Kết quả là ngay khi họ đang chuẩn bị hành động, vị thế tử kia lại trở về. Nghe nói lúc trở về, người nọ mặc một bộ y phục bằng vải thô, người lấm lem bụi bẩn, trên đùi còn có thương tích, nhưng may mắn là vết thương đã chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần chăm sóc kỹ lưỡng là có thể hoàn toàn bình phục.

Trấn Nam Vương tuy đã già, nhưng tác phong làm việc vẫn cực kỳ quyết đoán. Sau khi điều tra rõ ngọn nguồn sự việc, ông ta lập tức báo lên triều đình, khiến một lượt quan lại tham gia chuyện này bị kéo xuống nước.

Thế tử Trấn Nam Vương ở nhà dưỡng thương vài ngày, đám hồ bằng cẩu hữu ngày thường hay chơi bời với anh ta còn khá nghĩa khí, ngay lập tức đến thăm hỏi.

Thế tử Trịnh Vân Sơn, tức Quan Ải, thực ra vết thương trên người đã khỏi gần hết, chỉ là trên đường trở về vô tình bị đá và cây cối làm trầy xước, vết thương bị nhiễm trùng, chỉ cần xử lý là khỏi, so với vết thương trước kia thì không đáng kể.

Cuộc chiến giành giật quyền lực giữa các đảng phái trên triều đình cuối cùng vẫn liên lụy đến anh ta. Khi anh ta và bạn bè du ngoạn phía nam đã bị người của phe phái khác truy sát, bị thương rồi lưu lạc một đường đến trấn Thanh Sơn, dùng tên giả Quan Ải. Lúc đó mới thực sự là khoảng thời gian khó khăn nhất.

Lũ bạn nghe xong anh ta kể lại qua một loạt chuyện xảy ra suốt chặng đường, lập tức hỏi người cứu anh ta là ai.

Trịnh Vân Sơn suy nghĩ một lúc, cuối cùng im lặng, không nói gì.

Trước khi rời đi, anh ta từng thề thốt với Trần Bất Nhiễm rằng, sau khi về nhà sẽ tặng cho đối phương lụa là gấm vóc làm thành y phục tốt nhất, nhưng thực tế ngay cả thân phận của đối phương mà anh ta cũng không dám tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào.

Tuy tình hình hiện tại đã dần ổn định, nhưng vẫn còn một số chuyện chưa thể xử lý, tùy tiện nói ra có khi còn sẽ hại người kia.

...Cũng không biết giờ này người nọ đang làm gì.

Thấy Trịnh Vân Sơn lại chìm vào im lặng, có người đề nghị: "Hôm nay có phóng pháo hoa, nghe nói Ôn cô nương ở Văn Thanh Lâu sẽ đến đó hiến một khúc đàn. Ta đã đặt một chiếc thuyền hoa, ở ngay gần đài diễn của Văn Thanh Lâu. Tối nay cùng đi chơi, coi như là chúc mừng Trịnh thế tử bình an trở về."

Văn Thanh Lâu là nơi thưởng thức đàn sáo nhạc dây nổi tiếng nhất thành Kim Lăng, Ôn cô nương tức Ôn Nhạc, cầm tài cao siêu, dung nhan mỹ mạo, mấy năm liền đều là cầm sư đứng đầu của Văn Thanh Lâu, các công tử tiểu thư đều không tiếc hao phí vàng bạc để được nghe nàng đàn một khúc.

Cả đám đều đồng ý với lời đề nghị này.

Mấy vị công tử bột nay có thể không biết chuyện trên triều đình, nhưng lại rất rõ nơi nào có chỗ chơi, nơi nào có thể chơi đến tận hứng nhất.

Nói đi là đi, nhớ đến chuyện Trịnh Vân Sơn cần nghỉ ngơi, đám công tử kia rời đi, chạy đi hẹn tiểu thư nhà khác cùng nhau ra ngoài chơi.

Lúc mấy người họ rời đi, người hầu vừa hay bưng bát canh bổ vào.

Bát canh này được nấu rất công phu, bề mặt trắng ngà như ngọc, hương thơm nức mũi.

Vừa nhận lấy bát canh, Trịnh Vân Sơn liền nghĩ ngay đến chuyện thứ này có thể mua được bao nhiêu bánh bột ngô ở đầu phố.

"..."

Lông mày bất giác nhảy dựng, Trịnh Vân Sơn không nghĩ ngợi gì thêm, ngẩng đầu uống cạn bát canh.

Buổi tối, đèn đuốc sáng rực như ban ngày, nhóm công tử tiểu thư cùng nhau lên xe ngựa ra phố.

Trên đường đông đúc, xe ngựa di chuyển chậm chạp, mấy vị công tử tiểu thư không thể ngồi yên, bèn xuống xe dạo chơi.

Nha hoàn dìu các tiểu thư dừng lại xem bên những sạp hàng rong nhỏ ven đường, mấy tên công tử kia cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đứng một bên chờ đợi.

Trịnh Vân Sơn đứng giữa đám người, quay đầu nhìn đường phố náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.

Đường phố ở trấn Thanh Sơn không được như vậy, lúc buổi tối thổi nến tắt đèn, trên đường cũng không có ai, còn có gió thổi vù vù, rất lạnh.

"..."

Ý thức lơ đãng trong nháy mắt, đến khi Trịnh Vân Sơn hoàn hồn, các tiểu thư đã chọn xong đồ trang sức, có thể tiếp tục lên đường.

Trên đường có rất nhiều thứ mới lạ, còn có cả một sạp sách, chuyên bán thoại bản.

Trong đầu anh ta loé lên một ý nghĩ, anh ta quay sang tên bạn ăn chơi thích đọc thoại bản bên cạnh, hỏi: "Ngươi có biết Kiếm Tiên không?"

"Biết chứ, tiếc là đã chết rồi, cũng chẳng có lấy một đệ tử nào." Người bạn kia đáp: "Những người hay xem thoại bản đều biết, đi trà lâu dăm ba lần thì nhiều ít cũng biết chuyện này."

Trịnh Vân Sơn: "Đã chết rồi?"

Người bạn kia nhìn Trịnh Vân Sơn từ trên xuống dưới hai lần, nhận ra vẻ ngạc nhiên trên mặt anh ta không giống như đang giả vờ, bèn cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi đã gặp ai đó tự xưng là đệ tử Kiếm Tiên sao?"

Cái miệng này vừa mở ra đoán mò đã trúng phốc.

Trịnh Vân Sơn gần như ngay lập tức nhớ lại biểu cảm của Trần Bất Nhiễm khi nghe anh ta nói mình là đệ tử Kiếm Tiên lúc mới gặp.

"..."

Trịnh Vân Sơn không nhịn được đưa tay lên xoa mặt.

Người bạn kia không cảm thấy anh ta sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy, đẩy anh thúc giục đi về phía trước.

Lúc đám người dời tầm mắt khỏi quầy sách, bên cạnh sạp sách kia xuất hiện một người đang đứng, mái tóc bạc đổ xuống như thác nước.