Chương 18: Ta là đệ tử Kiếm Tiên

Vào lúc cuối cùng, khi đã bước vào trong nhà, Trần Bất Nhiễm vẫn còn nghe thấy Tạ Cảnh nói vọng từ bên ngoài vào, hẹn y lần sau sẽ đến tiếp.

Giống như trước đó, y không đáp lại lời nào, vừa định quay vào phòng, bất chợt một mặt dây chuyền có gắn viên đá màu xanh lam bị ném vào qua cửa sổ.

Vươn tay bắt lấy mặt dây chuyền, y liếc mắt, nhìn thấy người đáng lẽ nên rời đi lại dựa vào bệ cửa sổ mỉm cười, nghiêng đầu phía mặt dây chuyền, nói:

"Đá truyền âm, đừng có ném đi nhé."

Trần Bất Nhiễm lại phẩy tay đuổi khách.

Biết rằng mình không thể không đi, giống như lúc đến, Ma Quân lại nhấc chân bước quan hàng rào che, hắn vừa bước vừa nói:

"Lần sau nhớ cho ta đi cửa chính đấy."

Nghe giọng có vẻ ấm ức lắm.

Đang phân vân không biết nên ném đá truyền âm vào tủ hay mang theo bên người thì ngoài sân lại truyền đến một giọng nói:

"Không được ném vào tủ, nhớ mang theo bên người đấy."

Trần Bất Nhiễm: "..."

Trần Bất Nhiễm tùy tay nhét mặt dây vào túi.

Người lề mề kia lúc này đã đi thật rồi.

Trần Bất Nhiễm vốn định ngủ tiếp, nhưng cơn buồn ngủ đã biến mất tăm, y bèn thắp đèn, ngồi bên cửa sổ, chống cằm đọc cuốn thoại bản còn dở tối qua, chậm rãi đợi hừng đông.

Khi chân trời phía xa vừa hửng ánh bạc, bên ngoài đã loáng thoáng có tiếng người, hình như có ai đó đang hò tên người khác ở bên luống rau phía xa, tiếng gọi vang vọng rất xa.

Hôm qua đã ở lỳ trong nhà cả ngày, Trần Bất Nhiễm cuộn cuốn thoại bản lại, chậm rì rì đi đến dược quán.

Hôm nay học đường cho nghỉ, Viên lại ôm Tiểu Hắc đến tìm y chơi.

Qua một khoảng thời gian dài như vậy, Tiểu Hắc không còn phản kháng như trước nữa, vác mặt lông đen xì, Viên bảo làm gì thì nó làm thế, làm xong sớm siêu thoát sớm.

Nghỉ ngơi một ngày, khách đến dược quán vẫn là những người đó, trông coi dược quán đến sẩm tối, thấy bóng người đi trên đường ít dần, cuốn thoại bản cũng đã đọc hơn nửa, Trần Bất Nhiễm dọn dẹp một chút, đóng cửa chuẩn bị về nhà.

Hôm nay Viên còn chưa chơi đã, cậu bé định theo y về nhà chơi tiếp, nhưng Tiểu Hắc vốn đang chết lặng phối hợp bỗng dưng phản kháng điên cuồng, nhìn có vẻ nó rất chống đói, vì thế Viên đành phải thôi.

Con đường trở về không khác gì mọi khi, nhưng lại có chút khác biệt.

Lúc đi qua rừng tre, Trần Bất Nhiễm đang cất cuốn thoại bản bên hông liếc mắt xuống, nhìn thấy dưới mặt đất, lẫn trong đám lá tre tầng tầng lớp lớp là một giọt máu đỏ sẫm.

Ngoài tiếng lá tre va vào nhau sàn sạt trong rừng, hình như còn có một âm thanh nhỏ bé khác.

Cũng chỉ liếc mắt nhìn, Trần Bất Nhiễm xoa tóc, rồi quay mặt đi.

Trở về sân, thuần thục thắp đèn, hôm nay quên mua rượu, y bèn đun nước pha một ấm trà nóng.

Tiếng nước chảy róc rách, hơi nước bốc lên ngùn ngụt.

Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động nhẹ.

Động tác rót trà của Trần Bất Nhiễm hơi khựng lại, sau đó lại không nhanh không chậm tiếp tục, đổ đủ nước thì đặt ấm trà xuống, cầm chén trà lên, cuộn cuốn thoại bản rồi chậm rãi bước đến bên cửa sổ, tùy ý liếc mắt xuống.

Trên bệ cửa sổ có vài ngón tay bẩn thỉu, nắm chặt lấy bệ cửa, để lại những vết hằn rõ rệt.

Một cái đầu ló ra từ bên cửa sổ, mái tóc vừa rối vừa bẩn rất nổi bẩn, còn bị lẫn với những vết bẩn không rõ là gì, nhìn qua người này bị thương không nhẹ.

Trần Bất Nhiễm cụp mắt nhìn xuống, chưa kịp lên tiếng thì đối phương đã chống tay dựa vào, sau đó nhanh chóng quét mắt qua cuốn thoại bản y đang cầm trong tay, đến khi tầm mắt bắt gặp một điểm nào đó, anh ta mới nén đau nhỏ giọng nói:

"Ta là đệ tử của Kiếm Tiên."

Trần Bất Nhiễm: "Ồ?"

Người kia tưởng y không hiểu, bèn chỉ tay vào một dòng chữ trên thoại bản: "Chính là Kiếm Tiên này, rất lợi hại, ta là đệ tử của ngài ấy."

Trần Bất Nhiễm: "Vậy à."

Tưởng rằng cuối cùng y cũng hiểu, đệ tử của vị Kiếm Tiên nào đó lập tức trèo qua cửa sổ, rơi bịch xuống đất, phát ra tiếng hít khí đau đớn.

Trần Bất Nhiễm lặng lẽ uống một ngụm trà.

Vào đến trong nhà, ánh đèn sáng hơn nhiều so với ngoài cửa sổ, có thể nhìn rõ dung mạo của vị đệ tử Kiếm Tiên kia.

Quần áo trên người anh ta nhem nhuốc, vạt áo còn dính đầy lá trẻ khô và cỏ dại lấm bùn đất, dù đã thành ra bộ dạng thảm hại như vậy nhưng anh ta vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo, trông giống một công tử con nhà quyền quý, còn rất trẻ, ước chừng chỉ hơn Phương Du một, hai tuổi.

Trên người anh ta có thương tích, trước khi máu thấm vào ván gỗ dưới sàn nhà, Trần Bất Nhiễm tiện tay lấy mấy cuốn thoại bản đã xem xong lót dưới người anh ta, tránh đến lúc đó y còn phải tự mình đi lau ván gỗ.

"..."

Phản ứng đầu tiên của người này lại là bảo vệ sàn nhà, người thanh niên kia ôm vết thương im lặng một lúc.

Ngửi thấy mùi trà thoang thoảng và mùi thuốc không thể tiêu tán trong không khí, anh ta hơi mở mắt, nhìn người đang ngồi cách đó không xa, hỏi: "Ngươi là y sư phải không? Cứu..."

Người ngồi phía xa lắc đầu. Anh ta quýnh lên, vội vàng nói: "Ta là đệ tử của Kiếm Tiên, sau này sẽ hậu tạ ngươi thật hậu hĩnh!"

"Ta biết ngươi là đệ tử của Kiếm Tiên."

Trần Bất Nhiễm lại chậm rãi uống một ngụm trà, nói: "Ta bán thuốc, chỉ bán thuốc, không chữa bệnh."

Thế là vị đệ tử Kiếm Tiên kia đành mua thuốc trị thương, anh ta mua rất nhiều, Trần Bất Nhiễm còn tặng kèm cho anh ta một bộ y phục sạch sẽ.

Tự mình thay quần áo, lại tự mình bôi thuốc, người thanh niên kia trông có vẻ chưa từng làm việc này bao giờ, động tác lúng túng, tự làm mình đau đến nhăn nhó mặt mày, vô cùng chật vật.

Bôi thuốc xong, anh ta cũng không còn hơi sức nữa, nằm bệt xuống đất không nhúc nhích.