“Xảy ra chuyện gì sao? Nếu cần giúp đỡ, tôi có thể gọi cảnh sát tới cho anh, còn cả xe cứu thương...”
Hoắc Tư Minh cảm thấy giọng nói của đối phương càng lúc càng mơ hồ, đột nhiên trong không khí truyền đếm mùi hương ngọt thanh của bơ.
Con ngươi của anh hơi run lên, suy nghĩ hỗn độn đã tỉnh táo lại đôi chút.
Đây là mùi hương gì?
Vì sao có mùi hương như vậy?
Nhiễm Hàng thấy đối phương im lặng không lên tiếng, vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn, không khỏi có chút lo lắng, hắn đi về trước hai bước, muốn xem xét tình trạng của đối phương, đột nhiên bị người đó túm lấy cà vạt, trọng tâm không vững ngã về phía trước, điện thoại rơi xuống mặt đất.
Khoảng cách của hai người kéo gần lại, Hoắc Tư Minh dùng hết sức khiến Nhiễm Hàng cúi đầu xuống.
Nhiễm Hàng nhìn đối phương, đột nhiên khuôn mặt đối phương phóng đại lên, cùng với tin tức tố của Omega ập tới, hắn lắp bắp nói: “A, anh...”
Hoắc Tư Minh nghiến chặt răng đến phát đau, anh dựa vào lý trí còn sót lại để duy trì sự tỉnh táo: “Đây là mùi hương gì?”
Yết hầu Nhiễm Hàng lăn lăn, cả người nóng đến đổ đầy mồ hôi, cơ bắp trên người căng ra, cố gắng duy trì khoảng cách với Omega trước mặt: “Là...”
Khi nói lời này, khuôn mặt anh tuấn của Alpha ngượng ngùng có chút ửng hồng lên.
“Là tin tức tố của tôi.”
Dường như Nhiễm Hàng vừa nói xong, hắn đã cảm thấy bả vai nặng xuống, người đàn ông mềm nhũn đè đầu lên bả vai hắn.
Vẻ mặt Nhiễm Hàng cứng đờ, hắn vô thức đưa tay ôm lấy đối phương.
“Anh?”
Trong không khí, mùi hương gỗ lạnh lẽo phát tán khắp căn phòng, mang theo chút mùi nước hoa nam giới nhàn nhạt.
Nhiễm Hàng đang ôm Hoắc Tư Minh trong tay, lòng bàn tay của hắn cực kỳ nóng.
Không thể không nói, khi ở trước mặt Omega này, mặt của hắn càng nóng hơn nhiệt độ cơ thể.
Từ trước tới nay, Hoắc Tư Minh chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh như này, anh cắn chặt răng, muốn lùi về sau, nhưng không còn sức rời khỏi vòng tay của đối phương.
Tin tức tố ngọt ngào của Alpha như một vòng tròn bao chặt lấy anh, tầng tầng lớp lớp bao lấy, thiêu đốt chút lý trí còn sót của Hoắc Tư Minh.
Lúc này, anh chỉ có hai lựa chọn: một là để Alpha này đánh dấu mình hay là để mặc cơ thể nóng đến ngất đi.
Mắt Hoắc Tư Minh hơi híp lại, hàng lông mi từ từ ướt vì mồ hôi, dần dần tầm nhìn trở nên mơ hồ, anh đột nhiên nhớ tới lần phân hóa thứ hai vào năm 18 tuổi của mình, cảm giác tra tấn, khổ sở không khác gì hiện tại.
Lúc đó, anh hôn mê hết mấy ngày.
Khi tỉnh lại, mọi thứ đều thay đổi.
Nhớ tới những ký ức không vui kia, ánh mắt Hoắc Tư Minh tối xuống. Anh nắm chặt tay lại, quần áo ở đầu vai của Nhiễm Hàng bị anh nắm đến nhăn nhúm, anh lạnh lùng nói.