Chương 12

Cung yến được thiết lập tại một nơi rộng mở, sáng sủa trong điện. Bên trong đốt lò sưởi nên thật ra không cảm thấy lạnh.

Sở Trầm tiến vào sau, đi đến bên cạnh ghế của Ngũ hoàng tử rồi ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, công phu của vài vị hoàng tử cùng vài vị hậu phi cũng sôi nổi kéo đến.

Trước đây, Sở Trầm đã căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, chải chuốt lại địa vị và đặc thù của mọi người trong hoàng cung. Hôm nay nhìn thấy người thật việc thật, hắn liền nhịn không được mà quan sát thêm vài lần.

Trong số sáu vị hoàng tử trong triều, xuất sắc nhất tự nhiên là Tam hoàng tử Sở Kiêu. Hắn có tuổi tác 26, 27 tuổi, bề ngoài xuất chúng, lại có khí độ bất phàm. Ngồi ở vị trí đứng đầu trong số các hoàng tử, thập phần ra dáng trữ quân.

Đến nỗi mặt khác của các vị hoàng tử, Đại hoàng tử thể nhược, Nhị hoàng tử mẫu phi sớm chết, cho nên cũng chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.

Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều là do Quý phi sinh ra, một người thoạt nhìn rất là khôn khéo, một người thì ngốc ngốc ngơ ngơ...

Trong số các hậu phi, hôm nay đến dự thính chỉ có Hoàng hậu, Quý phi, Dung phi cùng với vị nam phi duy nhất trong cung —— Ninh phi. Ninh phi là cha ruột của Đại hoàng tử, cũng là nam phi duy nhất của hoàng cung Đại Sở. Nghe nói năm đó lúc sinh nở thập phần hung hiểm, dẫn đến việc Đại hoàng tử vẫn luôn bệnh tật ốm yếu.

Sở Trầm liếc mắt nhìn một cái, Quý phi trang điểm lộng lẫy, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của toàn trường, trái lại Hoàng hậu tuy trang điểm mà điệu bộ lại khiêm nhường, toát ra vẻ quý khí khó nén. Dung phi và Ninh phi thì một người dịu dàng ưu nhã, một người trầm tĩnh đạm nhiên.

“Úi chà, đây chẳng phải là vị Lục điện hạ tối hôm qua mới rơi xuống hồ sao?” Quý phi mang theo ý cười, liếc nhìn Sở Trầm một cái, nhéo giọng nói: “Lục điện hạ vì muốn vui đùa cùng tiểu quan ở Nam Phong quán, suýt chút nữa thì mất mạng, thật là chịu chơi.”

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Sở Trầm.

Sở Trầm thản nhiên cười cười, mở miệng nói: “Cũng may nhờ có Ngũ ca đưa ta đi, loại địa phương này ta không quen thuộc lắm.”

Nghe vậy, Quý phi trừng mắt nhìn Sở Trầm một cái, không nói gì thêm.

Tên tiểu Lục này ngày thường rất mềm mỏng dễ bắt nạt, hôm nay không biết tại sao lại trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy.

“Bệ hạ giá lâm.” Giọng nói không nặng không nhẹ của vị thủ lĩnh thái giám từ ngoài điện truyền đến, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.

Sở Trầm len lén đánh giá hoàng đế, thấy đối phương ước chừng 50 tuổi, thoạt nhìn ung dung hoa quý, rất có khí chất đế vương.

“Hôm nay là gia yến, không cần câu nệ lễ tiết.” Hoàng đế vừa nói vừa đưa tay đỡ Hoàng hậu dậy, hai người cùng nhau bước lên vị trí chủ vị.

Quý phi đi phía sau Hoàng hậu, len lén trợn trắng mắt, bộ dạng chẳng có chút sợ hãi nào.