Chương 10

“Trùng hợp gì chứ, ta ở đây đợi ngươi gần nửa canh giờ rồi.” Ngũ hoàng tử vừa nói vừa từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho Sở Trầm, vẻ mặt áy náy nói: “Tối qua đều là ta sai, ta cũng không nghĩ tới Tam ca lại đột nhiên đến, đây là thuốc giải, nếu đệ còn cảm thấy khó chịu thì uống một viên.”

Sở Trầm:……

Người này thật hài hước, hạ dược người ta xong, dược lực đã sớm tan, bây giờ mới đưa thuốc giải?

“Tối qua ta cũng uống rượu đó, sau khi trở về còn lăn lộn với thϊếp thất trong phủ hơn nửa đêm, ta nghĩ đến trong phủ Lục đệ ngay cả người hầu hạ cũng không có, chắc là đã phải chịu khổ rồi.” Ngũ hoàng tử nói với vẻ mặt chân thành, Sở Trầm suýt chút nữa tin là thật.

“Ha hả, ta không sao.” Sở Trầm cười gượng nói.

Cũng may tối hôm qua trong lúc mơ màng đã gặp được vị ân nhân kia, hơn nữa hôm nay cũng phái người đi chuộc thân, coi như là lấy công chuộc tội…

“Lục đệ, chuyện tối qua đệ sẽ không trách ta chứ?” Ngũ hoàng tử cẩn thận hỏi.

“Sao có thể chứ, Ngũ ca đối với ta luôn chân thành, ta đều ghi tạc trong lòng.” Sở Trầm ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Ngũ hoàng tử nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt cảm động, ôm chầm lấy Sở Trầm một hồi lâu mới buông tay: “Ta biết ngay Lục đệ sẽ không trách ta mà, nghe đệ nói vậy, ta an tâm rồi.”

Sở Trầm:……

Hắn nói móc như vậy mà đối phương cũng không hiểu?

Quý phi nương nương cũng thật là khó khăn, ngàn phương trăm kế vì nhi tử này mà mưu đồ tương lai.

Chỉ là không biết Ngũ hoàng tử này rốt cuộc là thật sự ngây thơ, hay là đang giả heo ăn thịt hổ.

Nhưng Sở Trầm trong lòng biết rõ, hiện tại bản thân đã kết minh với Thái tử, chi bằng giữ một khoảng cách nhất định với Ngũ hoàng tử.

Sở Trầm ứng phó màn kịch của Ngũ hoàng tử xong liền vội vàng đi Minh Nguyệt Cư, nơi ở của Dung phi - mẫu phi của nguyên chủ. Nơi này tuy có phần hẻo lánh nhưng lại thắng ở sự yên tĩnh, được Dung phi chăm chút rất tốt, trong viện trồng không ít hoa cỏ, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi hương hoa cỏ thanh khiết.

“Trời lạnh như vậy, sao lại mặc mỏng manh thế này?” Dung phi thấy Sở Trầm mang theo hơi lạnh, không khỏi nhíu mày trách cứ.

“Đường xa, mặc nhiều sợ ra mồ hôi.” Sở Trầm đáp: “Lúc này có ánh mặt trời, cũng không lạnh lắm.”

Dung phi nghe vậy không nói gì thêm, kéo Sở Trầm ngồi xuống, tự tay rót cho hắn một ly trà hoa.

Sở Trầm nhìn Dung phi trước mắt, trong lòng không khỏi nhớ tới mẫu thân của mình. Bà mất sớm, nhưng trong ký ức của Sở Trầm, dung mạo bà rất giống Dung phi, đều điềm tĩnh dịu dàng như vậy. Chỉ tiếc, phụ thân nguyên chủ là hoàng đế, lại không biết trân trọng người phụ nữ trước mắt này.

“Hôm nay là cung yến, nghe nói phụ hoàng ngươi muốn tìm chút náo nhiệt, còn đặc biệt cho gọi hạt nhân của Nghiêu Quốc đến biểu diễn thổi... tiêu trước mặt mọi người.” Dung phi nói.

Thổi... cái gì?