Thái tử vốn hùng hổ bước vào, vừa nhìn thấy Sở Trầm liền nguôi giận đi phân nửa. Phần còn lại dồn hết lên người ngũ hoàng tử, lạnh lùng quát: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, loại chốn phong nguyệt này không được bén mảng tới, trong phủ ngươi thiếu gì cơ thϊếp mà không hầu hạ ngươi được hay sao? Hôm nay may mà lục đệ không sao, nếu hắn có mệnh hệ gì, cô sẽ đánh gãy chân ngươi!"
Ngũ hoàng tử bị mắng té tát không dám hé răng, cúi gằm mặt xuống đất.
Thái tử trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Còn không mau cút về phủ, định ở đây chờ cô đưa về hay sao?"
Nghe vậy, ngũ hoàng tử như được đại xá, định chuồn lẹ nhưng lại liếc nhìn Sở Trầm, sau đó mới xám xịt bỏ đi.
"Nói đi, đã hơn nửa đêm rồi, vì sao lại ở trên thuyền hoa, lại còn rơi xuống Trường Ninh hồ?" Thái tử ngồi xuống đối diện Sở Trầm, giọng điệu uy nghiêm khiến Sở Trầm dù không làm gì sai trái cũng phải chột dạ.
"Ngũ ca nói muốn dẫn ta đi uống rượu hoa, ta liền đi theo." Sở Trầm dè dặt đáp.
"Câu chuyện chưa kết thúc, cô còn chưa hỏi xong." Thái tử nhìn chằm chằm Sở Trầm.
Sở Trầm hít sâu một hơi, tiếp tục bịa chuyện: "Sau đó ta uống hơi nhiều, ra boong thuyền ngắm trăng, lơ là một chút liền rơi xuống hồ."
"Ngắm trăng cùng ai? Cùng ngũ đệ hay là tiểu quan tên Lục Trúc trên thuyền hoa?" Thái tử dò hỏi.
Sở Trầm giật mình, không ngờ Thái tử nhanh như vậy đã điều tra ra Lục Trúc. Ban đầu hắn còn định giấu nhẹm chuyện này, xem như chừa cho ngũ hoàng tử một con đường sống, giờ xem ra không thể giấu diếm Sở Kiêu, chỉ đành thành thật khai báo chuyện bị ngũ hoàng tử bỏ thuốc.
"Hỗn láo!" Sở Kiêu nghe xong, sắc mặt sa sầm.
Sở Trầm run sợ, không biết lời mắng đó là dành cho mình hay cho ngũ hoàng tử.
"Dược tính thế nào?" Nói rồi, Thái tử đưa tay sờ trán Sở Trầm, sau đó định vén chăn lên xem.
Sở Trầm biết hắn muốn kiểm tra cái gì, vội vàng ôm chặt chăn, lắp bắp: "Không sao, không sao."
Thái tử rụt tay lại, thấp giọng nói: "Lát nữa tìm đại phu đến phủ xem cho ngươi một chút, đừng để lại di chứng gì."
Sở Trầm không dám cãi lời, ngoan ngoãn gật đầu.
"Đem người vào." Thái tử ra lệnh.
Hắn vừa dứt lời, liền có người hầu lôi một người vào. Sở Trầm nhìn rõ kẻ đang nằm sõng soài dưới đất, chính là Lục Trúc.
Lục Trúc lúc này tóc tai rối bời, không còn chút phong tình nào, trông vô cùng chật vật. Hắn ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Sở Trầm, đôi mắt liền sáng lên, định nhào tới ôm lấy Sở Trầm thì bị hộ vệ của Thái tử đá văng ra.
"Lục điện hạ, cứu ta." Lục Trúc hai mắt rưng rưng, thê lương cầu xin.
Sở Trầm len lén liếc nhìn Thái tử, không hiểu ý đồ của đối phương.
Thái tử lên tiếng: "Ngươi có bất kỳ nghi vấn gì về chuyện đêm nay, đều có thể hỏi hắn."
Sở Trầm gật đầu, thầm nghĩ đây là muốn để hắn tự mình thẩm vấn sao?