Chương 15

Hắn suy đoán tâm tình lúc bấy giờ của hoàng đế, sau đó lợi dụng người tỷ tỷ chưa từng gặp mặt để đánh cược một phen.

Không vì gì khác, Thái tử trước đây lấy lòng hoàng đế, tất nhiên cũng có dụng ý này.

Cho nên trước mắt đã có cơ hội, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Hơn nữa hắn làm như vậy còn có thể chọc tức Quý phi, cớ sao mà không làm?

“Hồi phụ hoàng, tối hôm qua nhi thần uống chút rượu, có chút sơ ý nên mới rơi xuống nước, bất quá cũng không sao ạ.” Sở Trầm cung kính đáp, sau đó còn liếc mắt nhìn Quý phi và Ngũ hoàng tử. Quý phi tức giận nghiến răng, còn Ngũ hoàng tử thì sợ tới mức run rẩy.

Hoàng đế gật gật đầu nói: “Hoàng nhi ngồi xa trẫm quá, nói chuyện trẫm đều nghe không rõ. Người đâu, dọn bàn của Lục điện hạ đến bên cạnh trẫm.”

Mọi người:……

Cái này có hơi quá rồi, ngay cả Thái tử cũng chưa được hưởng đãi ngộ này.

“Phụ hoàng nếu muốn nghe nhi thần nói chuyện, sau khi dùng thiện xong, nhi thần sẽ ở lại trò chuyện cùng người. Chỉ là… nhi thần nghe nói Lễ Bộ đã sắp xếp ca vũ trợ hứng, nhi thần ngồi ở đây có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.” Sở Trầm có chút ngượng ngùng cười cười.

Không ai ngờ Sở Trầm lại từ chối, đều kinh ngạc không thôi.

Sở Trầm trong lòng sáng như gương. Ngồi ăn cơm bên cạnh hoàng đế đối với hắn không có chút lợi lộc gì, ngược lại sẽ khiến Thái tử mất mặt, rước lấy ánh mắt soi mói không cần thiết. Hắn tìm cớ từ chối, không những không đắc tội hoàng đế, ngược lại sẽ làm hoàng đế có chút tiếc nuối. Đây chính là “lạt mềm buộc chặt”.

Loại động vật giống đực như nam nhân này, nếu được cho tất cả ngay từ đầu, hứng thú sẽ giảm đi rất nhiều.

Chỉ có treo cao một chút, đối phương mới có thể nhớ mãi không quên……

“Được, hoàng nhi muốn xem ca vũ trợ hứng, trẫm liền bảo bọn họ sắp xếp trước.” Hoàng đế nói xong liền ra hiệu cho người hầu bên cạnh. Người nọ hiểu ý, lập tức phân phó xuống dưới. Chỉ chốc lát sau, nhạc quan của Lễ Bộ đã tiến vào điện, hướng hoàng đế và mọi người hành lễ, sau đó cất cao giọng nói: “Nhân dịp thượng nguyên, đặc biệt xin dâng lên bệ hạ cùng các vị điện hạ, các nương nương một khúc nhạc.”

“Tốt!” Hoàng đế mỉm cười nói: “Hạt nhân Nghiêu Quốc thật có lòng.”

Các hoàng tử và phi tần đều gật đầu phụ họa, nhưng cũng không dám biểu hiện quá mức. Hôm nay tính tình hoàng đế vô cũng bất thường, ai nấy đều có chút sợ hãi.

Sở Trầm ngược lại rất tò mò về vị “hạt nhân” này, muốn xem thử người trong lời đồn xấu xí vô cùng kia rốt cuộc trông ra sao. Hắn nhìn về phía cửa điện, chỉ thấy dưới ánh mặt trời buổi trưa mang theo chút se lạnh của mùa xuân, một bóng người cao lớn, thẳng tắp như thể bước ra từ trong ánh sáng.

Người nọ đi đến cửa đại điện liền dừng bước. Do bị ngược sáng nên dung mạo nhìn từ trong điện có chút mơ hồ, cả người như được bao phủ bởi một lớp sương mờ ảo.

“Sao không vào?” Hoàng đế lên tiếng hỏi.

“Hồi bệ hạ.” Ngoài điện, người nọ bình thản đáp: “Hôm nay là thượng nguyên, mong muốn đem đến sự thanh tịnh cho buổi đoàn viên của bệ hạ và hoàng thất, nên thần xin phép được biểu diễn ở ngoài điện.”

Giọng nói của hạt nhân có chút trầm thấp, không hề mang chút non nớt của thiếu niên.

Sở Trầm âm thầm cảm thán, đứa nhỏ này chắc chắn đã phải chịu rất nhiều uất ức. Mới 18 tuổi mà đã già dặn như vậy, thật đáng thương……