Chương 13

“Hôm nay khó có dịp các vị hoàng tử đều tề tựu, bệ hạ cũng bởi vì tin chiến thắng từ tiền tuyến mà thập phần vui sướиɠ, thật sự là một ngày đáng mừng.” Hoàng hậu lên tiếng. Nghe vậy, hoàng đế mỉm cười nhìn Hoàng hậu, thoạt nhìn hai người rất ân ái.

Quý phi nghe vậy liền lên tiếng: “Tin chiến thắng từ tiền tuyến, thần thϊếp cũng chưa từng nghe nói qua, tin tức của Hoàng hậu thật linh thông.”

Lời nói của Quý phi nửa thăm dò, nửa làm nũng. Hoàng đế nghe vậy cũng không để bụng, mở miệng nói: “Là trẫm nói với Hoàng hậu.”

“Thương Tuy quốc ở Tây Bắc đã nếm mùi thất bại, các huynh đệ Đại Sở ta dương oai đất nước, cho dù là Tây Bắc hay Bắc Cương, bọn man di kia cũng nên thu liễm dã tâm lại.” Thái tử lên tiếng.

Hoàng đế nghe vậy, liên tục gật đầu, nâng ly rượu lên nói: “Vậy thì ly rượu đầu tiên này, trẫm xin kính các dũng sĩ Đại Sở.”

Mọi người cùng nhau nâng ly phụ họa, một chén rượu xuống bụng, không khí trong bữa tiệc trở nên thoải mái hơn không ít.

“Thương Tuy quốc và Nghiêu Quốc kia cấu kết với nhau làm chuyện xấu, nhiều năm qua vẫn luôn rình rập Đại Sở chúng ta, lần này bị dạy dỗ một trận, phỏng chừng Nghiêu Quốc kia cũng sợ mất mật rồi.” Ngũ hoàng tử nhỏ giọng nói với Sở Trầm.

Sở Trầm khẽ gật đầu, không nói gì. Dựa vào tình hình hôm nay mà xem, tin tức Thương Tuy quốc chiến bại, không chỉ Hoàng hậu biết, ngay cả Thái tử cũng đã biết từ sớm. Chẳng trách tối qua Thái tử nói hắn không cần phải lo lắng chuyện hòa thân, hóa ra nước đưa ra yêu cầu hòa thân chính là Nghiêu Quốc, Nghiêu Quốc và Thương Tuy vốn là đồng minh, Thương Tuy đã thua thì chẳng khác nào Nghiêu Quốc cũng thua.

Xem ra chuyện hòa thân tạm thời sẽ khó có thể trở thành sự thật...

Trừ phi chiến sự tiếp theo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Đây thật sự là chuyện đáng mừng, nói như vậy, chuyện Nghiêu Quốc yêu cầu hòa thân chắc chắn là không thể nào rồi?” Quý phi lên tiếng.

Lời vừa dứt, ý cười trong mắt hoàng đế liền phai nhạt đi vài phần, sắc mặt mọi người trong bữa tiệc cũng trở nên khác nhau.

Rõ ràng mọi người đang thảo luận chuyện đại thắng, bà ta không nói chuyện hay ho, lại cứ thích nói mấy chuyện khiến người ta bực mình. Phải biết rằng chuyện Nghiêu Quốc yêu cầu hòa thân, đối với Đại Sở mà nói là một sự sỉ nhục rất lớn. Hoàng đế ngoài mặt không thể trở mặt với đối phương, nhưng trong lòng chắc chắn hận Nghiêu Quốc đến nghiến răng nghiến lợi, bằng không cũng sẽ không an bài cho hạt nhân của Nghiêu Quốc đến biểu diễn ở cung yến như vậy.

“Nghiêu Quốc bất quá chỉ là nơi man di, 6 năm trước ngay cả hạt nhân cũng đưa đến Đại Sở chúng ta, dựa vào cái gì mà dám đưa ra yêu cầu hòa thân với chúng ta?” Thái tử vội vàng lên tiếng.

Lúc Quý phi lên tiếng, đã cảm nhận được cảm xúc của hoàng đế có chút thay đổi.

Lời Thái tử vừa dứt, bà ta như bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: “Thái tử nói rất đúng.”

“Đại Sở chúng ta quốc phú dân cường, há có thể dùng loại thủ đoạn yếu đuối như hòa thân? Bất kể là Thương Tuy hay Nghiêu Quốc, chúng ta chỉ cần đánh cho một trận long trời lở đất, khiến bọn chúng tan giáp hết!” Ngũ hoàng tử vừa nghe chuyện hòa thân đã bị bác bỏ, không khỏi “dõng dạc hùng hồn” lên tiếng.