Chương 33: Kết thúc

Một đêm này, Tịch Sâm cùng Nịnh Nịnh chơi một trò chơi.

Tịch Sâm nhìn Nịnh Nịnh, gọi, “Nịnh Nịnh.”

Nịnh Nịnh vô cùng hiểu chuyện đáp lại, “Daddy!”

Trác Dương ngồi ở bên cạnh đọc sách, lỗ tai chỉ toàn những tiếng gọi ngọt dính của hai cha con.

Đến giờ Nịnh Nịnh phải đi ngủ, bé trượt xuống giường, nói với Trác Dương, “Ba ba, daddy, con đi ngủ đây.”

Bước chân cô bé lưu luyến không rời mà đi về phía cửa, vừa đi vừa quay đầu nhìn Tịch Sâm, vẻ mặt “sao ba còn không giữ con lại nha.”

Tịch Sâm nhìn bé, “Con đi đâu vậy?”

Nịnh Nịnh đáp, “Con đến phòng nhỏ nha, daddy không phải đã nói, Nịnh Nịnh lớn rồi, nên học cách ngủ một mình mà?”

Tịch Sâm vẫy tay với bé, Nịnh Nịnh lập tức một mặt vui vẻ chạy về, nằm ngoài ở mạn giường nhìn anh.

Anh xoa xoa khuôn mặt nhỏ, “Đêm nay con có thể ngủ ở đây với daddy và ba ba.”

Nịnh Nịnh phát hiện ra ngày hôm nay Tịch Sâm rất dung túng bé, cười hì hì đến gần, hôn lên má anh một cái, nói, “Daddy thật tốt.”

Tịch Sâm ôn nhu vò tóc bé, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trác Dương để sách xuống, nhìn anh lắc đầu, tự hỏi, bộ dáng ngốc nghếch của người ba ba mới nhậm chức này bao giờ mới mất đi đây.

Ngày hôm sau Nịnh Nịnh đi học, Tịch Sâm lái xe đưa bé đi, sau khi Nịnh Nịnh tiến vào vườn trẻ amn vẫn đứng ngoài nhìn hồi lâu.

Sau đó, anh nói với Trác Dương, căn phòng hiện tại của Nịnh Nịnh quá nhỏ, đại sảnh dưới lầu cũng không đủ lớn, nếu Nịnh Nịnh muốn lái ô tô đồ chơi sẽ không đủ chỗ, còn có căn nhà mới, cũng phải chuẩn bị một phòng giải trí nữa…

Trác Dương nghe những lời dài dòng của anh, đột nhiên hỏi, “Tịch Sâm, anh định nói với người nhà về thân thế của Nịnh Nịnh như thế nào?”

Tịch Sâm nhìn cậu, “Nói thật.”

“Bọn họ…”

Anh biết Trác Dương lo lắng cái gì, đáp rằng, “Bọn họ sẽ không cảm thấy Nịnh Nịnh kì quái, càng không cảm thấy em quái lạ. Dương Dương, anh không muốn Nịnh Nịnh phải chịu ấm ức, cũng không muốn em phải chịu oan ức mà lừa dối bọn họ nói anh cùng một người phụ nữ khác sinh ra Nịnh Nịnh.”

Trác Dương nghe vậy sửng sốt một hồi, mới buông xuống lo lắng.

Cùng ngày đó, Tịch Sâm không đến công ty mà cùng Trác Dương về Trác gia, chính thức ra mắt mẹ Trác, nói chuyện về Nịnh Nịnh.

Thông qua mẹ Trác, Tịch Sâm biết lúc Trác Dương mang thai Nịnh Nịnh phải chịu biết bao khổ cực gian nan. Khi bà nhắc lại quá khứ, giọng điệu không tránh khỏi mang theo oán hận đối với Tịch Sâm. Anh có thể hiểu được, bởi anh mới chỉ nghe thôi, trái tim cũng không kìm nén được đau đớn.

Tịch Sâm muốn nhận Nịnh Nịnh về Tịch gia, vì đối với sự phát triển của bé trong tương lai thì trở về Bắc Kinh là tốt nhất. Nhưng sáu năm qua, anh không hề tham dự vào sinh hoạt của bé, nên mặc dù là một người ba khác, anh cũng không có tư cách nói gì, tất cả đều theo ý của Trác Dương.

Những gì anh nói đều hợp lòng mẹ Trác. Bà đương nhiên biết lựa chọn nào sẽ tốt nhất cho Nịnh Nịnh, nhưng bà vẫn chưa buông tay, chỉ nói, “Sau khi gặp người nhà con sẽ nói tiếp.”

Lúc trước Trác Dương đã đến Bắc Kinh gặp mặt gia đình Tịch Sâm, nói với bà bọn họ đối xử rất tốt với cậu, nhưng mẹ Trác chưa tận mắt thấy thì vẫn chưa yên lòng.

Tịch Sâm không muốn làm Nịnh Nịnh kinh sợ, cho nên không có dự định mang Nịnh Nịnh đến Bắc Kinh mà muốn người nhà đến đây. Anh mới chỉ thông báo với bố mẹ, ngắn gọn, trực tiếp kể cho họ nghe về đứa con gái năm tuổi của mình. Như một quả bom hạng nặng ném xuống, hai ông bà đều choáng váng. Bọn họ một bên thu dọn đồ đạc đặt vé máy bay, một bên hoài nghi có phải con trai mình bỗng nhiên cố tình đừa giỡn bọn họ hay không?

Nhưng họ cũng hiểu khả năng này không tồn tại, sau đó họ lại lo lắng, không phải anh mới cùng Trác Dương xác định quan hệ hay sao? Tại sao lại có con gái với người khác, mà đã năm tuổi… Trời ạ! Tính toán một chút, vậy không phải là con trai bọn họ mười tám tuổi đã…

Mang theo các loại cảm xúc phức tạp, ba mẹ Tịch ngựa không ngừng vó trở về nước, buổi chiều hôm sau đã xuất hiện trước mặt anh.

“Sâm Sâm, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Con cùng ai sinh con gái?”

“Chuyện này Trác Dương có biết hay không? Con dự định nói với nó thế nào?”

Vừa thấy Tịch Sâm, ba Tịch mẹ Tịch đã ném ra một chuỗi vấn đề.

Tịch Sâm không nhanh không chậm kí tên vào văn kiện cuối cùng rồi đưa cho thư kí, mới chậm rãi bước đến ghế sô pha ngồi xuống, dịch cốc cà phê ra xa một chút, nói, “Điều con sắp nói ra đây có chút kì quái, nhưng là sự thật.”

Ba mẹ Tịch nghe thấy giọng điệu này của anh, khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn, ba Tịch theo bản năng nâng cốc cà phê lên muốn uống, bị Tịch Sâm ngăn lại.

Anh nói, “Con gái do Trác Dương sinh.”

“Hả?” Giống như Tịch Sâm tin tưởng Trác Dương, ba Tịch mẹ Tịch cũng biết rõ Tịch Sâm sẽ không đùa giỡn, bọn họ kinh ngạc quá mức, đôi mắt trợn to, bộ dáng không hiểu anh đang nói gì.

Tịch Sâm lại nói, “Trác Dương có thể sinh con, em ấy không có vợ trước, con gái của em ấy cũng là con của con.”

Mẹ Tịch nói, “Trác Dương không phải là nam sao, hay là chúng ta nhìn nhầm, nhận định thằng bé là đàn ông?”

Anh trả lời, “Trác Dương là nam, cho nên con mới nói chuyện này rất khó tin.”

“Khụ khụ khụ khụ…” Ba Tịch bị làm kinh sợ sặc khụ khụ không nừng, lúc nãy Tịch Sâm ngăn cản ông uống cà phê là sáng suốt.

Lúc này anh mới đẩy cốc cà phê về phía bọn họ, mẹ Tịch vẫn luôn có dáng vẻ tao nhã lịch sự cũng không nhịn được bưng cốc lên uống hai ngụm.

Tiếp đó, Tịch Sâm lấy kết quả giám định ra đưa cho ba mẹ Tịch.

Ba tịch mẹ Tịch cũng không phải chưa từng thấy sóng gió cuộc đời, sau khi xem kết quả, liền từ từ tiếp nhận chuyện này. Không quản Trác Dương có thể sinh hay không, cậu là người mà con trai họ đã nhận định, hơn nữa còn có con gái, càng tốt hơn!

Người lớn luôn có sự yêu thương mà mong đợi không lí do đối với con cháu, ba Tịch mẹ Tịch xoa xoa tay, cà phê cũng không muốn uống nữa, đứng lên nói, “Vậy, bao giờ chúng ta mới có thể gặp con bé, mẹ nhớ gọi là Nịnh Nịnh phải không?”

Tịch Sâm gật đầu, anh xem đồng hồ, đáp, “Ba mẹ đến nhà Trác Dương trước đi, ngồi một lát, Nịnh Nịnh sẽ đi học về.”

Hôm nay Trác Dương đi đón Nịnh Nịnh, khi trở lại Trác gia, thấy Tịch Sâm cùng ba mẹ anh ngồi ở phòng khách, đang hàn huyên với mẹ Trác.

Khi ba mẹ Tịch nhìn thấy Nịnh Nịnh, đều kinh ngạc đứng lên, Nịnh Nịnh thật sự quá giống cô nhỏ của Tịch Sâm, mà khuôn mặt kia, lại như cùng Tịch Sâm từ một khuôn đúc ra.

Nếu không phải Tịch Sâm đã sớm giải thích, chỉ bằng dung mạo này, bọn họ ở ngoài ngẫu nhiên gặp phải cũng sẽ không nhịn được mà hoài nghi thân thế của bé.

Nịnh Nịnh bị động tác đứng dậy đột ngột của hai người lớn làm hết hồn, đứng ở cửa nhìn, không dám hé răng.

Trác Dương nói với Nịnh Nịnh, “Gọi ông nội, bà nội đi con.”

Lúc này Nịnh Nịnh mới lộ ra nụ cười đáng yêu, ngọt ngào gọi, “Con chào ông nội, bà nội.”

Trái tim ba mẹ Tịch mềm thành vũng nước, “Được được được, ông bà chào con.”

Tịch Sâm vẫy vẫy tay với bé, Nịnh Nịnh lập tức nhào vào lòng anh, “Daddy.”

Tịch Sâm nhỏ giọng hỏi chuyện xảy ra trong vườn trẻ ngày hôm nay, cô bé đếm đầu ngón tay kể từng chuyện cho anh nghe, ba mẹ Tịch ngồi bên cạnh nhìn mà cảm xúc đan xen. Trước đây tính tình Tịch Sâm rất lạnh nhạt, bọn họ đều lo lắng anh sẽ độc thân đến hết đời, không nghĩ tới bây giờ còn kết giao bạn trai, đến con gái cũng có.

Mẹ Tịch là người mẫn cảm, nhìn khung cảnh ấm áp này, viền mắt lại nóng lên.

Bọn họ mới đầu đối với Nịnh Nịnh vẫn còn xa lạ, nhưng mấy ngày liên tục sau đó đều đến Trác gia, Nịnh Nịnh cũng dần thân thiết với hai người. Hơn nữa yêu thích của ba mẹ Tịch với Nịnh Nịnh là thật tâm, cô bé cảm nhận được, nên cũng dễ dàng chấp nhận.

Một ngày, Nịnh Nịnh được đón về biệt thự, mẹ Tịch chơi với bé một lúc sau đó hỏi, “Nịnh Nịnh, con với ba ba đến Bắc Kinh sinh sống được hay không?”

Nịnh Nịnh lắc đầu, “Con muốn sống cùng ba ba với bà nội.”

Mẹ Tịch cười nói, “Ba ba cùng bà nội sẽ đến sống cùng con mà.”

“Thật ạ?” Nịnh Nịnh cau mày suy nghĩ một chút, vẫn không muốn, nếu bé đi, sẽ không còn được gặp các bạn trong vườn trẻ nữa.

Mẹ Tịch hiểu, đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn, khi phải thay đổi một hoàn cảnh sống xa lạ, đều sẽ cảm thấy do dự và sợ hãi. Thế nhưng bà cũng suy nghĩ giống Tịch Sâm, Nịnh Nịnh sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây, không bằng đúng lúc.

Chuyện này vẫn nên nói với Trác Dương và mẹ Trác.

Sau khi Tịch Sâm tan làm, bà nói với anh chuyện này, thuận tiện nói thêm chuyện kết hôn của hai người, “Con đã có rồi, lễ cưới cũng nên được tiến hành chứ?”

Mấy ngày nay, mẹ Tịch luôn tìm cơ hội nói với Tịch Sâm, Trác Dương cùng mẹ Trác chuyện kết hôn, mà mẹ Trác theo Trác Dương, Trác Dương lại theo anh.

Buổi tối, Tịch Sâm vào phòng tắm, qua một lát, cách cánh cửa gọi Trác Dương.

Cậu cầm sách đi tới, “Tịch Sâm, làm sao vậy?”

“Anh quên lấy quần.” Tịch Sâm nói.

Trác Dương để sách xuống, lấy quần giúp anh, vặn tay nắm cửa, qua khe cửa đưa quần vào, “Tịch Sâm, quần của anh này.”

Quần trên tay không ai lấy, ngược lại tay cậu lại bị nắm, Trác Dương cả kinh, một giây sau, cậu bị kéo vào trong.

“A…Tịch Sâm?”

“Dương Dương, chúng ta kết hôn đi.”

Hồi lâu sau, Trác Dương thở hổn hển đáp lại, “Được…Anh trước tiên buông ra đã!”

“Anh cầm theo áo mưa rồi.”

Sau khi Tịch Sâm thấp giọng trả lời, đoạn đối thoại mơ hồ dần biến mất sau cánh cửa, chỉ thi thoảng có tiếng thở dốc vụn vặt qua khe cửa không đóng kín vọng ra.



Lễ cưới của Trác Dương được cử hành ở nước ngoài, ở đây cả hai còn đi lấy giấy đăng kí kết hôn luôn. Khách mời chỉ có người thân, bên Trác Dương có Trác Thiến cùng gia đình bạn trai của cô.

Trác Thiến và bạn trai là bạn học cấp ba, sau khi thi đại học bắt đầu nói chuyện yêu đương. Anh trai cậu ấy là bác sĩ đã giúp Trác Dương thuận lợi sinh ra Nịnh Nịnh, bởi vậy dù là Trác gia hay Tịch Sâm đều vô cùng biết ơn người anh này.

Nịnh Nịnh làm hoa đồng trong lễ cưới của Tịch Sâm và Trác Dương, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy công chúa bằng lụa, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu. Lễ cưới kết thúc, chuyện đầu tiên bé làm khi trở về nước, là khoe với những người bạn mới rằng mình được làm hoa đồng.

Trác Dương và mẹ Trác đã cùng Tịch Sâm chuyển về Bắc Kinh, Tịch Sâm sợ bé chưa quen trường mới, cho nên ngày nào cũng tự đến đón. Ngày đó, anh cùng Tịch Sâm đi đón Nịnh Nịnh, thấy bé nắm tay một bạn nhỏ khuôn mặt không vui vẻ lắm, Trác Dương còn tưởng hai bé giận dỗi nhau, nhưng nhìn kĩ mới thấy là Nịnh Nịnh đang an ủi đối phương.

Trác Dương đang muốn hỏi làm sao vậy, chỉ thấy bạn nhỏ đang tay trong tay với Nịnh Nịnh đột nhiên buông ra, chạy tới bên cạnh một đôi vợ chồng.

“Mẹ ơi, Nịnh Nịnh nói, tuần trước ba ba của cậu ấy kết hôn, cậu ấy được làm hoa đồng kìa!”

Bạn nhỏ càng nói càng oan ức, đến cuối cùng trực tiếp khóc oa oa.

Chuyện này khiến bậc cha mẹ dở khóc dở cười, con à, lúc ba mẹ kết hôn, con đã ra đời đâu, sao mà làm hoa đồng được.

Trác Dương cũng bị phát ngôn trẻ con này làm cho buồn cười.

Tịch Sâm ôm lấy Nịnh Nịnh, vẫn như trước hỏi chuyện trong vườn trẻ ngày hôm nay. Tịch Sâm đùa với Nịnh Nịnh một lát rồi ngẩng đầu nói với Trác Dương, “Nịnh Nịnh cũng dần quen thuộc với nơi này rồi, sau này sẽ có mẹ cùng người nhà anh chăm sóc.”

Trong giây lát cậu cũng hiểu được ý anh, lễ cưới đã tiến hành nhưng bọn họ chưa trải qua tuần trăng mật. Về chuyến trăng mật này, mặc dù Tịch Sâm không nói, nhưng Trác Dương có thể nhìn ra được, anh so với cậu càng mong đợi hơn.

Trác Dương nở nụ cười, “Vậy thì đi thôi.”

Qua hai ngày, hai người buông xuống việc riêng, ra nước ngoài trải qua thế giới hai người, vui chơi cả tháng mới trở về.

Về nhà ngày thứ hai, vì thời tiết đột ngột thay đổi, Trác Dương đột ngột bị cảm, do đó dạ dày cũng không khỏe, cậu không nhịn được nôn hai lần, không ngờ cả hai lần đều bị bà nội Tịch trông thấy.

Biểu cảm lúc ấy của bà vừa kinh ngạc vừa vui sướng, bà cẩn thận kéo tay Trác Dương, nói với người làm bên cạnh, “Nhanh, gọi điện thoại cho Tịch Sâm, nói thân thể Dương Dương không thoải mái, Tịch Sâm mau trở về.”

Trác Dương sửng sốt, cậu quả thực không thoải mái, nhưng bà nội hình như có gì đó không đúng lắm thì phải? Cậu suy nghĩ một lát, lúng túng nói, “Bà nội, con không phải… chỉ là dạ dày không thoải mái thôi.”

“Bà nội biết rồi, nhưng thể chất con đặc thù, chúng ta không thể qua loa được.” Bà nói tiếp, “Để Tịch Sâm trở về, đưa con đi bệnh viện kiểm tra là tốt nhất.”

Tịch Sâm cho là Trác Dương bị làm sao, nhận được điện thoại thì vội vàng trở về, trong mắt tất cả đều là lo lắng, nghe cậu nói xong, cũng có chút dở khóc dở cười. Anh không muốn Trác Dương phải chịu một dao nữa, cho nên vẫn luôn cẩn thận tránh thai, tỉ lệ cậu mang thai là rất thấp. Hơn nữa việc Trác Dương không khỏe anh cũng biết nên ngày hôm nay mới để cậu ở nhà nghỉ ngơi.

Mà người già không chê trong nhà có nhiều con cháu, cuối cùng dưới ánh mắt tha thiết của bà nội, Tịch Sâm và Trác Dương vẫn chạy một chuyến đến bệnh viện, kết quả giống trong dự đoán, Trác Dương không mang thai.

Trên đường về, Trác Dương hỏi anh, “Liệu bà nội có thất vọng hay không?”

Tịch Sâm chậm rãi xoa bụng cho cậu, “Có, nhưng anh vẫn quan tâm đến em hơn.”

Trác Dương nhìn anh.

Anh từ từ nói, “Trác Dương, em đã luôn nỗ lực, chúng ta ở tuổi này, cũng chính là tuổi phấn đấu tốt nhất trong cuộc đời. Anh chỉ hi vọng, suốt quãng đời còn lại, em có thể làm tất cả những gì mình thích mà không bị ai ngáng chân.”

Trác Dương không ngờ sẽ nghe được những câu như thế này, khóe môi khẽ run, đôi mắt đỏ lên, “Tịch Sâm, anh… sao anh lại tốt như thế.”

Tịch Sâm sờ trán cậu, nhẹ giọng đáp, “Em càng tốt hơn.”

Bởi vì hoàn cảnh, Trác Dương theo thói quen mỗi lần xem xét sẽ đặt mình ở vị trí cuối cùng, nhưng cậu không chú ý đến điều đó. Cho nên Tịch Sâm không thể không “chỉ ra khuyết điểm” cho cậu.

Sau đó, dưới ủng hộ của Tịch Sâm và em gái Trác Thiến, Trác Dương đi du học đào tạo chuyên sâu, nỗ lực kiên trì để mình ngày càng tốt hơn.

Trên con đường vận mệnh, tuy có rẽ sang lối nhỏ, nhưng cuối cùng cậu vẫn đến được nơi mình muốn đến, hơn nữa còn được cùng người mình thương nhất nắm tay nhau vượt qua.

~Hết~