🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày đó, Trác Dương tới đưa cơm trưa cho Tịch Sâm, giống như thường ngày, thuận tay đẩy cửa văn phòng. Nhưng hôm nay trong phòng làm việc có thêm một người khác, Vương Nhã. Trác Dương sửng sốt trong giây lát, sau đó lặng lẽ cười với cô, “Thư kí Vương.”
Vương Nhã gật đầu với cậu, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn Tịch Sâm.
Tịch Sâm đang kí tên, nhìn thấy cậu, nói, “Ngồi xuống trước.”
“Không vội.” Trác Dương đáp, động tác nhẹ nhàng bắt đầu bày cơm.
Kí tên xong, Trác Dương đưa văn kiện cho Vương Nhã. Khi cô quay người rời đi, anh cũng đứng dậy, bước về phía bàn trà.
Tịch Sâm hỏi, “Ngày mai nghỉ phép, em định làm gì?”
Trác Dương trả lời, “Trời nóng quá, nghỉ ngơi ở nhà thôi.”
Ngay lúc cửa sắp đóng lại, Vương Nhã nghe được hỏi đáp mơ hồ lại gần gũi của Tịch Sâm và Trác Dương, cô không khỏi kinh ngạc mà quay đầu.
Sau khi đến làm việc ở Tịch thị, tình hình thực tế rất khác so với suy nghĩ ban đầu của cô. Bởi vì nguyên nhân chức vị, cô quả thực thường xuyên được gặp Tịch Sâm, nhưng tất cả đều vì công việc. Ngoài công việc, cô căn bản không có cơ hội nói chuyện với anh, chớ nói chi là phát triển thêm một bước. Hơn nữa ở công ty, Tịch Sâm so với buổi tối ngày hôm ấy xa cách lạnh nhạt hơn nhiều, một bộ khiến người khác cách xa ngàn dặm, khiến Vương Nhã hoàn toàn không có chỗ xuống tay.
Nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng Vương Nhã hiện lên nghi hoặc, thì ra quan hệ giữa Tịch tổng và Trác Dương tốt như vậy? Tốt đến mức một người lạnh lùng như Tịch Sâm lại có thể chủ động bắt chuyện với cậu.
…
Sau khi quan hệ tiến thêm một bước, Tịch Sâm cũng không cố ý lấy cớ đi tiệc rượu để đưa Trác Dương về nhà nữa. Buổi tối, khi anh đưa cậu đến cửa nhà, đã hơn chín giờ, cho nên anh không vào, trước khi đi, ôm cậu hôn một cái, “Sáng ngày kia gặp lại.”
“Buổi sáng gặp lại.” Trên môi là nụ cười ngọt ngào, nhìn Tịch Sâm đi vào thang máy, trong lòng Trác Dương bỗng nhiên có chút không nỡ.
Muốn luôn được ở bên anh.
Đứng ngoài cửa một lúc, Trác Dương mới vào nhà.
Nịnh Nịnh đang xem phim hoạt hình, nhìn thấy Trác Dương, lập tức nhảy xuống ghế sô pha, giữ cửa không cho cậu đóng, thò đầu nhỏ ra ngoài tìm kiếm một vòng, thất vọng, “Hôm nay chú Tịch không tới.”
“Muộn rồi, chú Tịch nghĩ con đã ngủ, cho nên không vào.” Trác Dương ôm Nịnh Nịnh, đổi giày vào
nhà. “Đã hơn chín giờ, sao hôn nay con còn chưa ngủ?”
Nịnh Nịnh chỉ con mèo vẫn đang meo meo chạy quanh, “Tiểu Hắc cứ kêu mãi, con không ngủ được.”
Tuy Trác Dương rất ít khi ở nhà, nhưng hình như Tiểu Hắc vẫn nhớ. Nhìn thấy cậu, nó mon men bước tới, cọ cọ chân cậu, ngẩng đầu chớp đôi mắt to tròn, kêu meo meo khiến người ta mềm lòng.
“Có phải là đói bụng không?” Trác Dương thả Nịnh Nịnh xuống, sờ đầu Tiểu Hắc, hỏi.
“Đói bụng.” Nịnh Nịnh ôm Tiểu Hắc vào lòng, “Nhưng bà nội nói không thể cho nó đồ ăn.”
Mẹ Trác ở trong phòng, tiếng động ầm ầm, không biết đang làm cái gì. Trác Dương đi tới cửa liếc mắt vào, thấy cửa tủ quần áo mở ra, quần áo nằm la liệt trên giường, cậu hỏi, “Mẹ, mẹ đang tìm cái gì thế?”
“Tìm quần áo bỏ đi.” Mẹ Trác đáp, “Không phải ngày mai con đưa Tiểu Hắc đi triệt sản sao, bác sĩ nói, nó là mèo con, sau phẫu thuật cần phải chú ý, tốt nhất nên chuẩn bị trang phục hậu phẫu, mẹ nghĩ hay là lấy quần áo cũ làm cho nó một cái.”
Mẹ Trác cầm một cái áo mình không hay mặc, không nỡ mà buông xuống, mấy cái sau cũng như vậy, bà có rất nhiều quần áo không hoặc ít khi mặc, nhưng lại không nỡ vứt đi.
Trác Dương lắc đầu cười cười, để mặc bà chọn, trở về phòng, lấy quần áo ngủ đi tắm.
Vừa mới mở nước, cậu đã nghe thấy mẹ Trác ở bên ngoài gọi, “Dương Dương, con có quần áo cũ không, mềm mại một chút.”
Trác Dương nói, “Mẹ tìm đi, con nhớ có một cái T-shirt sau lưng bị phai màu, không rõ vứt đi chưa.”
Mẹ Trác vào phòng cậu tìm.
Khi Trác Dương lau tóc đi ra, trên giường đã chất một đống quần áo, mẹ Trác cầm lấy một chiếc T-shirt bị phai màu đỏ, gật đầu hài lòng, “Tìm được rồi, đủ mềm mại, Tiểu Hắc mặc vào chắn chắn sẽ thoải mái.” Rồi bà nói với Trác Dương, “Con tự thu dọn đi, mẹ đi may quần áo.”
Trác Dương treo khăn và quần áo từng cái một vào tủ, may là gia đình cậu có thói quen quần áo giặt xong sẽ gấp gọn cất vào tủ, mỗi lần lấy ra lấy vào sẽ không lộn xộn.
Đang sắp xếp, Trác Dương đột nhiên ngừng động tác. Cậu giơ một chiếc áo sơ mi trắng lên, vẻ mặt sững sờ.
Trác Dương vẫn nhớ chiếc sơ mi này, nó là chiếc áo mà cậu mặc vào cái đêm sáu na trước. Sau ngày đó, cậu giặt rồi cũng không mặc lại lần nào nữa. Đáng ra cậu định vứt đi, xem như cắt đứt hoàn toàn những suy nghĩ về Tịch Sâm, thế nhưng thâm tâm cậu lại luôn muốn níu kéo chút gì đó liên quan đến anh, giằng co mấy lần, cậu quyết định cất nó vào nơi sâu nhất trong tủ quần áo. Mỗi lần dọn nhà, cậu đều làm như vậy. Chỉ là ba năm trước chuyển tới căn phòng này, cũng chưa dọn nhà lần nào nữa, cho nên đã lâu rồi cậu không thấy chiếc sơ mi này.
Bởi vì rất lâu không mặc, lại đặt trong tủ bị biết bao quần áo khác đè lên, áo có chút nhăn. Tầm mắt Trác Dương rơi xuống cổ áo, nơi ấy thiếu một chiếc khuy áo, ánh mắt đi xuống, cậu nhìn thấy chiếc khuy áo màu trắng, trong đầu nhất thời vang lên ầm ầm, huyết dịch toàn thân như sôi sục.
Khuy áo ấy, giống hệt chiếc khuy áo trên vòng tay Tịch Sâm tặng cho cậu.
Trác Dương vội vàng đứng dậy, chạy đến đầu giường, mở ngăn kéo ra, sau đó từ từ lấy ra vòng tay. Cậu ngồi sát đèn bàn, đặt áo và vòng tay cùng một chỗ, hai khuy áo trắng giống nhau lặng lẽ xuất hiện dưới ánh đèn.
Quần áo của cậu khác nhau nhưng khuy cùng một kiểu. Thậm chí nếu bỏ chiếc sơ mi trắng trong tay xuống, từ trong tủ tuỳ tiện lấy ra một chiếc sơ mi khác thì khuy áo bên trên cũng giống hệt khuy áo trên vòng tay.
Nhưng Trác Dương không thể không suy nghĩ nhiều, sáu năm trước, cậu mất một chiếc khuy áo, sáu năm sau, Tịch Sâm đưa cho cậu một chiếc khuy áo tương tự.
Thế nhưng, tại sao Tịch Sâm biết cậu mất một chiếc khuy áo?
Nghĩ tới đây, hầu kết Trác Dương nhúc nhích một chút. Cậu bỏ qua những bộ quần áo chưa được thu dọn trên giường, lấy điện thoại di động, đi đến bên cửa sổ, gọi cho Tịch Sâm. Trái tim Trác Dương đập thình thịch trong hơn mười giây chờ đợi anh nhận điện thoại.
Tịch Sâm không để cậu đợi quá lâu, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trong loa truyền ra âm thanh quen thuộc, giọng nói dịu dàng, mang theo nghi vấn gọi tên cậu, “Trác Dương?”
Trác Dương mở miệng, mới nhận ra mình quá căng thẳng, cổ họng nghẹn lại, vừa nãy không phát ra âm thanh nào cả. Cậu ho nhẹ một tiếng, mới chậm rãi hỏi, “Tịch Sâm, anh về đến nhà chưa?”
“Vừa tới.” Anh đáp.
Trác Dương cầm điện thoại đi tới đi lui, nhất thời không nói được câu nào.
Tịch Sâm đóng cửa xe, đứng tại chỗ, không đợi Trác Dương nói tiếp, lập tức hỏi, “Làm sao vậy?”
“Em chỉ là… chỉ là muốn hỏi…” Trác Dương tìm từ để nói, “Khuy áo anh đưa cho em, là khuy áo em đánh rơi à?”
Đầu dây bên kia thật lâu không hề có tiếng động, Trác Dương nắm tay, một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng cười, trầm thấp lại đầy từ tính, “Em nhớ ra rồi?”
Trái tim Trác Dương như có dòng nước ấm tràn qua, vừa ấm vừa nóng, nóng đến nỗi cậu không nói ra lời, cảm xúc dâng trào trong lòng.
Năm đó, tất cả sự chú ý của cậu đều đặt trên chiếc sơ mi trắng mang theo kí ức, không nghĩ gì đến khuy áo bị mất. Nhưng chiếc khuy áo không được cậu để ý kia, lại được Tịch Sâm trân trọng mà giữ bên người sáu năm, sau đó lại bằng phương thức biểu lộ kín đáo như vậy trở về với cậu.
“Tịch Sâm.” Trác Dương đè nén tâm tình kích động, nhẹ giọng gọi tên anh, “Bây giờ em muốn thấy anh, có được không?”
Tịch Sâm đáp lại hai từ, “Đợi anh.”
Cúp điện thoại, Trác Dương quay người ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, thậm chí không kịp trả lời câu mẹ Trác hỏi cậu đi đâu. Cậu mở cửa đi ra ngoài, mang theo tâm tình không thể chờ đợi được bước vào thang máy. Ra khỏi thang máy, bước chân của cậu càng lúc càng nhanh, cuối cùng không để ý ánh mắt kì lạ của cư dân đang tản bộ, tăng tốc chạy, đến cổng tiểu khu, cậu mới dừng lại, thở dốc.
Tịch Sâm cách nơi này nửa giờ đi xe, Trác Dương đứng ở cổng tiểu khu một lát, không nhịn được mà cười một tiếng, cậu cảm thấy bộ dáng mình lúc nãy lao nhanh đến đây quả thật rất ngốc. Cậu chầm chậm bước theo con đường Tịch Sâm đến, sau đó dừng lại bên cạnh một cái đèn đường.
Trong thời gian dài chờ đợi, Trác Dương đi tới đi lui mấy lần, thỉnh thoảng đứng lên ngồi xuống. Khi Tịch Sâm đến, Trác Dương đang ngồi ở ven đường đánh muỗi.
Xe dừng trước mặt, cậu hoảng loạn, vội vàng đứng lên.
Cửa xe mở ra, Tịch Sâm từ trên xe bước xuống, nhìn Trác Dương. Trác Dương nắm chặt điện thoại, lúc nãy, cậu cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với Tịch Sâm, nhưng vừa nhìn thấy anh, cậu bỗng nhiên câm lặng, không biết nói cái gì, hoặc đúng hơn là, không biết nói từ đâu.
Tịch Sâm đưa tay về phía cậu, “Chúng ta đi sang một bên đã.”
Cậu đặt tay lên tay anh, sau đó trong nháy mắt nắm chặt. Cùng Tịch Sâm nắm tay bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên cậu có đáp lại.
Tịch Sâm nhận ra, đuôi mắt nhiễm ý cười, kéo Trác Dương đến một nơi yên tĩnh.
Không có người lạ đi qua, tay họ vẫn nắm lấy nhau, suốt một đoạn đường, Trác Dương không nói lời nào, khi rời xa ánh đèn đường, xung quanh trở nên tối tăm.
Tịch Sâm bỗng nhiên gọi, “Trác Dương.”
Trác Dương sốt sắng liếc nhìn anh, “Hả?”
Sau đó Tịch Sâm lại gọi cậu, “Dương Dương.”
Hô hấp Trác Dương ngừng lại, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Trác Dương cầm tay cậu nâng lên, hôn nhẹ lên đầu ngón tay, “Đồng ý ở bên anh.”
Lần này Trác Dương không lại nói muốn suy nghĩ một chút. Ngay lúc nhìn thấy khuy áo, Trác Dương đã nghĩ, dù thế nào đi nữa, cậu thích Tịch Sâm, cậu yêu anh, cậu muốn ở bên anh, vì vậy cậu đáp, “Được.”
Tịch Sâm thở dài vui sướиɠ, ôm Trác Dương vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cậu.
Tay Trác Dương vòng quanh eo Tịch Sâm, cậu ngửi khí tức trên người anh, tình cảm khắc chế gần mười năm vào lúc này dường như mất khống chế, cậu thầm thì, “Tịch Sâm, em thực sự rất yêu, rất yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Tịch Sâm nâng cằm, nhẹ giọng đáp lại, “Rất yêu, rất yêu em.”
Trong tiếng thì thầm lãng mạn, làn gió đêm cũng dịu dàng thêm mấy phần.
Bóng đêm bao phủ, họ ôm nhau, sau đó lặng lẽ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.
~Hết chương 25~